Lão Móc

Người Việt Có Đuôi

Theo tôi thì đây là những cách tiếp cận khác nhau nhưng có cùng mục tiêu là một chế độ dân chủ cho Việt Nam. Trong 36 năm qua, cộng đồng người Việt hải ngoại đã tham gia, ủng hộ hay chứng
kiến những nỗ lực nhằm thay đối hay lật đổ chế độ độc tài CS bằng lực lượng vũ trang hay bằng cách vận động các thế lực quốc tế, nhưng tất cả đã thất bại. Ngày nay, hầu hết các tổ chức chống Cộng đều chuyển sang hướng đấu tranh cho dân chủ nhân quyền. Đây là sự chuyển hướng đúng, thực tế hơn và có thể được các chính phủ và tổ chức quốc tế hỗ trợ.

Một cách tiếp cận thực tế khác là phát triển sự trao đổi, phối trí hợp tác giữa trí thức trong và ngoài nước. Đây là một vệc làm công khai và hợp pháp theo nhận định của trí thức trong nước. Phương cách thực tế này có thể bị một số nhân vật trong cộng đồng hải ngoại coi là quá yếu, còn có thể kết tội là giúp duy trì chế độc tài, chẳng hạn Thư Ngỏ không quyết liệt đòi bãi bỏ điều 4 Hiến pháp hay đòi thực thi đa nguyên, đa đảng…”



Tôi tin là sẽ có rất nhiều người rất ứa gan khi nghe ông “người Việt có đuôi” Lê Xuân Khoa giải thích này nọ về cái gọi là “Thư Ngỏ” sặc mùi nịnh bợ, theo đuôi của “36 ông người Việt có đuôi” gửi cho những người lãnh đạo Đảng và Nhà Nước CSVN để xin xỏ được hoà giải, hoà hợp!

Qua cái cách giải thích của ông ta, mọi người đều thấy rõ là ông ta biết ông ta và “những người Việt có đuôi” như ông ta sẽ bị búa rìu của dư luận, nhưng ông ta đã bất cần; hoặc ông ta có bổn phận phải làm như thế.

Đây không phải là lần đầu tiên ông “người Việt có đuôi” Lê Xuân Khoa lên tiếng kêu gọi người Việt hải ngoại xóa bỏ hận thù để hòa hợp hòa giải với VC để xây dựng đất nước. Trong khi chính ông ta phải biết, hơn ai hết, là CSVN không bao giờ hòa hợp hòa giải với người Việt hải ngoại.

Hình như ông “người Việt có đuôi” Lê Xuân Khoa này bị bệnh cuồng danh nên cứ lâu lâu lại lên tiếng bợ đít VC để được dư luận chửi cha, mắng mẹ.

Ở hải ngoại cũng có nhiều “người Việt có đuôi” ưa làm chuyện chọc cho chúng chửi như ông Lê Xuân Khoa.  

*

Cách đây nhiều năm, tôi rất là ứa gan khi đọc bài phỏng vấn Nguyễn Xuân Phong, Tổng lãnh sự VC đầu tiên ở San Francisco. Bài viết này được đăng trên tờ Thời Báo ở San José do ông Ký Còm Vũ Bình Nghi làm chủ nhiệm, chủ bút. Vì lý do này, tờ báo đã bị đồng bào biểu tình trước tòa soạn 86 lần. Ông chủ báo đã phải giở trò tà đạo là đem mắm tôm hư nặc nồng mùi hôi thối rải trước tòa soạn với mục đích vu vạ cho những người biểu tình; nhưng xui cho ông ta là bị người biểu tình chụp được ảnh chuyện làm hôi thối của ông chủ báo.

Trong bài phỏng vấn, ông TLS Nguyễn Xuân Phong có đề cập đến chuyện có những anh em đi Mỹ theo diện HO có đến tâm sự với bà mẹ của ông ta là “họ được Đảng và Nhà Nước cho đi Mỹ để có đời sống kinh tế khá hơn chớ không phải họ đi Mỹ để chống phá Nhà Nước gì đâu (sic!)”.

Lúc đó, tinh thần chống Cộng của người Việt Quốc gia tỵ nạn cộng sản ở Bắc Califonia còn rất cao và chưa có bị “đảng em của Việt Cộng” và bọn tay sai VC chia năm, xẻ bảy như bây giờ, nên suýt nữa là tờ nhật báo “chống người chống Cộng” Thời Báo đã suýt đi đoong. Ảnh hưởng vẫn còn tồn tại tới bây giờ: Khi chưa đăng bài phỏng vấn Nguyễn Xuân  Phong, những ngày cuối tuần tờ báo này dầy khoảng 50 đến 50 trang. Bây giờ thì chỉ còn khoảng 10 trang.

Có nguồn tin cho biết nếu không có “chi viện” thì tờ báo này đã dẹp tiệm từ lâu.

Nếu Đại sứ Lê Văn Bàng ở New York nối tiếng là “Đại sứ Mò Sò… Lậu” vì anh này và tài xế lén vào khu vực cấm mò sò để… “cải thiện” bữa ăn, bị police Mỹ bắt thì anh này bèn “No English” để chạy tội. Và vì nhờ quyền đặc miễn nên anh này khỏi bị phú lít Mỹ bắt bỏ bót vì tội mò… sò, nhưng “danh tiếng” thì nổi như cồn!

Ở miền Đông nước Mỹ có đôi câu đối truyền tụng trong cộng động người Mỹ gốc Việt:

Lê Thiệp khệnh khạng ngồi đớp phở

Lê Bàng lúi húi cúi mò sò!”

Lê Thiệp là ông cựu ký giả của Việt Nam Cộng Hoà.

TLS Nguyễn Xuân Phong cũng có một nickname là “Tổng lãnh sự Đu Me”. Chuyện kể là anh này và tùy tùng đến Oakland để dự cuộc triển lãm 35 bức dị ảnh của Hồ Chí Minh do tên hoạ sĩ Davis Thomas triển lãm; đồng bào tỵ nạn biết được bèn bao vây lối về, anh TLS và đoàn tùy tùng phải chơi bạo là lái xe băng qua đường xe lửa để thoát thân. Chả biết là anh ta có chửi thề hay không nhưng mấy bà biểu tình chận đường có bà cả quyết là anh này đã lớn tiếng xài tiếng Đan Mạch. Do đó anh TLS này có hỗn danh “TLS Đu Me” – cũng giống như cựu Thủ Tướng VC Phan Văn Khải nổi tiếng với vụ khi hô to: “Đ.M. Chào cờ! Chào!” trong lúc điều khiển một buổi chào cờ.

Thực ra thì không phải mấy ông VC toàn là nói phét. Ông TLS Nguyễn Xuân Phong nói rất đúng vào trường hợp một số anh em đi Mỹ theo diện HO: Họ qua đây để có đời sống kinh tế khá hơn! Ông TLS Nguyễn Xuân Phong nói không đúng là có những người đi theo diện HO qua Mỹ lại quay lại đánh phá cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản như ông “người Việt có đuôi” là ông cựu Thẩm phán Nguyễn Cần tức Lữ Giang, tức Tú Gàn. Ông này đánh phá những người chống Cộng một cách cật lực, kiên trì và đánh phá rất có bài bản. Dù đã bị đưa ra Toà và bị ông Toà phán phải lên đài phát thanh xin lỗi ông Bùi Bỉnh Bân; nhưng anh “người Việt có đuôi ” này vẫn trơ cái mặt tiếp tục đánh phá tất cả những người chống Cộng từ trong nước ra đến hải ngoại. Lão Móc đã viết rất nhiều bài để vạch mặt tên “người Việt có đuôi” này và công khai thách thức tranh luận; nhưng y ngậm câm miệng hến, trốn chui, trốn nhủi tiếp tục đánh phá những người chống Cộng. Mới đây, y tiếp tay với mấy ông “cộng sản lão thành phản tỉnh cuội Nguyễn Minh Cần, Tô Hải để ngăn chận mùi hương của “cách mạng hoa Lài” làm “mấy anh lớn bên nhà” hoang mang, hoảng hốt.  

  *

Phải nói mấy anh VC, dù lớn, dù nhỏ, hễ mà có dịp nói là nói phét lên tới tận mây xanh. Nhưng mà càng bốc phét thì lại càng lòi cái đuôi ngu dốt và hợm hĩnh của mình ra như trường hợp ông “cộng sản lão thành phản tỉnh cuội” Nguyễn Minh Cần. Thấy trong bài “Cần Xua Tan Một Ngộ Nhận”, ông ta có khoe mẽ là tiếp xúc với “những người bạn của nhà tôi” (tức bà vợ người Nga La Tư của ông ta) mà ngán ngẫm. Bà vợ của ông ta giỏi lắm cũng chỉ là một giáo sư, hay là gì gì đó; thì “những người bạn của vợ ông ta” cũng có là cái thá ví gì đối với Đảng và Nhà Nước Liên Xô, thời còn cộng sản, và ngay sau khi chế độ cộng sản tan rã tại nước này?

Chuyện khôi hài, phải nói là khôi hài đến chảy nước mắt là ở hải ngoại vẫn có những “ông bình luận gia nổi tiếng” ôm chầm lấy ông ta và ông “thằng hèn Tô Hải” mà hít hà khen lấy, khen để!

Mấy tháng trước, Lão Móc lại phải một phen ứa gan khi đọc bài phỏng vấn của tên “người Việt có đuôi” Trần Nhật PhongLê Công Phụng, người được một blogger ở trong nước là Đinh Tấn Lực đặt tên là Lưng Cong Phệ. Nhìn cái mặt cười cầu tài của tên “người Việt có đuôi” Trần Nhật Phong mà tội nghiệp. Lại càng ứa gan khi nhìn cái bản mặt “cắt đất dâng Tàu” của tên Lưng Cong Phệ. Càng ứa gan hơn khi nghe y trả lời về chuyện Hoàng Sa, Trường Sa: phỏng vấn “Đại sứ bán đất”

“… Vấn đề biển Đông liên quan đến 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Phía Việt Nam khẳng định hai hòn đảo này của VN. Ông cha chúng ta đã quản lý, cho dù Trung Quốc có chiếm lấy, VN vẫn đòi. Bây giờ Trung Quốc mạnh, chúng ta chưa đòi được, sau này con cháu chúng ta đòi”.

Một thằng làm tới Đại sứ như Lê Công Phụng mà phát biểu một cách ngu dốt và vô trách nhiệm như vậy thì phải nói là… no water say (tức hết nước nói!).

Chuyện ngu dốt của mấy thằng VC thì nói hoài không hết. Chuyện mà Lão Móc muốn nói trong bài viết này  xin mời độc giả đọc tiếp những câu trả lời của Lê Công Phụng về chuyện bọn “người Việt có đuôi” ở hải ngoại mà Lão Móc đã lên tiếng lúc Tập thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà Hải Ngoại tổ chức Đại Hội Bất Thường.

Xin nghe trả lời xấc xược, hợm hĩnh của tên Lưng Cong Phệ:

“… Riêng với đảng Việt Tân, các anh ấy đã đưa 3 đợt đông tiến vào VN rồi. Ngày xưa, chế độ cùng với 50 ngàn quân Mỹ cũng có làm gì nổi nhân dân VN đâu. Bây giờ những vụ cỏn con như thế này làm sao được. Quan trọng là người VN có lòng yêu nước rất cao, những người la lớn nói to này, lòng yêu nước của họ cũng rất cao, vì người ta không hiểu nên người ta chửi bới. Nhưng anh nào đụng vào VN xem sẽ không được với họ. Đụng đến đất nước VN, dân tộc VN sẽ không xong với họ. Tinh thần cách mạng lớn và tinh thần yêu nước lớn lắm. Tôi có gặp một số đề đốc hải quân, một số tướng tá Hải Quân trong chế độ cũ, ăn cơm nói chuyện, các bác ấy già hết rồi, nhưng họ nói nếu bây giờ huy động đánh Trung Quốc ở Trường Sa, hay đánh chiếm lại Hoàng Sa, họ sẵn sàng xung phong trở về nếu chính phủ VN cho phép. Tôi nghe xong nói rằng, đất nước ghi nhận tấm lòng của các bác, nhưng bác cũng lớn tuổi rồi không chạy nổi đâu vì thuyền lớn sóng to, bác cứ ngồi đấy ủng hộ chúng tôi, chúng ta tìm cách bảo vệ lãnh thổ…”

Hỡi những người Việt Quốc Gia tỵ nạn, hỡi các anh em Hải Quân còn giữ căn cước của người tỵ nạn, quý vị có cảm thấy nhục không khi thấy tên Đại sứ Lê Công Phụng xấc láo, hợm hĩnh nói về “một số đề đốc hải quân” đã tiếp xúc, nói chuyện ăn cơm với y?!

Dỉ nhiên chúng ta không nên hoàn toàn tin vào những gì từ những tên VC – như Đại sứ VC Lê Công Phụng đã trả lời phỏng vấn.. Nhưng không có lửa sao có khói? Nguồn tin này đã được lan truyền từ khi Đại hội Bất Thường của Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa diễn ra tại Nam California.  Nay, chính miệng tên “Sự Đái” Lưng Cong Phệ nói ra. Xin một số Đề Đốc Hải Quân nào đã đi ăn cơm, nói chuyện với Đại sứ VC Lê Công Phụng, xin xung phong về nước chống Trung Cộng xâm chiếm Hoàng Sa nếu chính phủ (VC) cho phép, hãy can đảm vỗ ngực, xưng tên cho người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại chúng tôi biết để chúng tôi xá mỗi vị hai xá để… từ nay “kiềng” mặt “những người Việt có đuôi” là quý vị!

*

Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại, nhất là những cựu quân nhân QLVNCH đã bị đoạ đày, hạ nhục trăm cay nghìn đắng bởi bọn VC trong những trại tù mà chúng mệnh danh là “trại cải tạo”; nhưng, không chua xót và đau đớn – trăm ngàn lần đau đớn bằng những việc làm “đâm sau lưng chiến sĩ” của bọn “người Việt có đuôi” xuất thân từ những người lãnh đạo cao cấp của chế độ VNCH và Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa!

Chuyện càng chua xót hơn là khi nhiều người lên tiếng vì Lẽ Phải và Sự Thật thì có những kẻ đã từng là sĩ quan cấp Tá, đã từng tự xưng ở Mạc Tư Khoa năm 1992 là “đã viết văn 40, viết từ năm 18 tuổi”, lại nhảy vào “nịnh sằng, nổ sảng”, lên tiếng thách thức mọi người… “chửi nữa đi em”… để được nổi tiếng!

*

Sau 11 cuộc biểu tình của đồng bào trong nước biểu lộ lòng yêu nước phản đối Trung Cộng chiếm đất, lấn biển, áp lực VN, bắn giết, bắt đòi tiền chuộc mạng ngư dân VN với sự tham dự của một số trí thức trong nước thì, ở hải ngoại, người ta lại thấy lổm ngổm bò ra “36 ông bà người Việt có đuôi” được đăng đầy đủ tên họ, bằng to, chức bự dưới cái gọi là “Thư Ngỏ” nồng nặc mùi bợ đít cường quyền. Ông nào, bà nấy cũng ở vào tuổi thất thập, bát tuần.

Thế mới biết:

Bảy mươi chưa gọi mình lành!

Vậy mà cứ tưởng ở hải ngoại chỉ có hai anh già “người Việt có đuôi” là (cố) Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ và nhạc sĩ Phạm Duy!

Ai mà dè còn có tới 36 “người Việt có đuôi!”

Có điều mấy chục ông bà” người Việt có đuôi” này không “can đảm” bằng hai ông Nguyễn Cao Kỳ và Phạm Duy: Không dám về ở hẳn VN để hòa hợp hòa giải với VC để xây dựng đất nước, mà chỉ lâu lâu ló ra nhắc nhở bọn lãnh đạo VC: “Bọn chúng tôi còn sống đây” rồi lại thụt vào!
 Lão Móc

Không có nhận xét nào: