Vô Danh

Hịch tướng sĩ

Thư tịch cổ thừa nhận Hoàng Sa và Trừng Sa
Ta thường nghe : Thánh Gióng 3 tuổi chưa biết nói, mà khoác giáp lên ngựa dẹp giặc Ân, Hai Bà Trưng dẫu nhi nữ thường tình, cũng cưỡi voi ra trận mà đền thù nhà nợ nước, bến Bình Than Trần Quốc Toản bóp nát quả cam, hội Diên Hồng bô lão bừng bừng hô “đánh”; Yết Kiêu chỉ là một gia tướng mà cũng lặn xuống nước đục thủng thuyền giặc, Bà Triệu chỉ là nhi nữ, mà cũng chẳng thua kém những bậc mày râu. Ngày xưa, các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào mà chẳng có? Giả thử các bậc đó cứ khư khư giữ thói “ thường tình”, đến phải chết già ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách, cùng với trời đất muôn đời bất hủ!



Huống nữa, ta cùng các ngươi, sinh nhằm thời biến động, lớn lên gặp buổi gian truân, nhìn thấy” hải giám đi lại nghênh ngang trên biển”, uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng  dân tộc, đem thân dê chó mà lấn chiếm đất đai cha ông; ỷ thế nước lớn mà đòi chín điểm, để thỏa lòng tham khôn cùng; mượn danh hiệu vùng tranh chấp để le lưỡi bò, vơ vét hết dầu khí có hạn. Thật khác nào như đem thịt mà nuôi hổ đói, tránh sao khỏi tai vạ về sau?
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xẻ thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù. Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài hải đảo, nghìn xác này vùi trong nước biển, cũng nguyện xin làm.

Nay các ngươi thấy nước bị nhục mà không biết lo, nhìn hải đảo bị chiếm mà không biết thẹn. Làm dân một nước, thấy hàng của Tàu đầy dẫy mà không biết tức, thuộc sử Tàu hơn sử Việt Nam mà không biết căm.

Hoặc lấy việc xem phim truyện nhảm làm vui đùa, hoặc lấy việc bình phẩm trai thanh gái lịch làm tiêu khiển, hoặc vui thú lướt net, hoặc quyến luyến chơi game, hoặc chỉ nghĩ kế sinh nhai tư lợi mà quên việc nước, hoặc chỉ biết thờ ơ bo bo giữ mình mà quên thù nhà, hoặc thích ăn chơi, hoặc mê hưởng lạc.

Nếu có giặc Tàu  tràn sang, thì mấy lời bình nhảm không thể đâm thủng áo giáp của giặc; truyện nhảm không thể dùng làm mưu lược nhà binh; dẫu rằng net nhanh 3G mạnh, không khiến tàu Việt chạy nhanh hơn tàu địch; vả lại game vướng,  diễn đàn bận, việc quân cơ trăm sự ích chi; tiền của tuy nhiều không thể mua được đầu giặc; giả vờ thờ ơ cũng không ngăn được dã tâm của quân thù; chén rượu ngon không thể làm cho giặc say chết; tiếng hát hay, không thể làm cho giặc điếc tai

Lúc bấy giờ, đất nước  bị xâm chiếm, đau xót biết chừng nào! Chẳng những laptop  không còn, mà acc game  cũng mất; chẳng những gia quyến  bị đuổi, mà vợ con  cũng nguy khốn; chẳng những xã tắc tổ tông  bị giày xéo, mà mồ mả cha mẹ các ngươi cũng bị phát quật; chẳng những thân  kiếp này bị nhục, mà đến trăm năm sau, tiếng dơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà đến gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang tiếng  bại trận. Lúc ấy,  dẫu muốn vui chơi phỏng có được không?

Ta bảo thật các ngươi: phải cẩn thận ngừa sự nguy hại như “Chiến dịch biên giới”, nên lấy điều tự răn như “Hải chiến Trường Sa”. Các ngươi hãy rèn luyện thân thể, tập dượt thủy binh, khiến cho người người giỏi như Yết Kiêu, nhà nhà đều là Nguyễn Khoái, có thể

đuổi hải giám ra khỏi ngư trườngngăn cú vọ rình mò hải đảo.

Như vậy, chẳng những đất nước  mãi mãi vững bền, mà cuộc sống các ngươi cũng đời đời hưởng thụ; chẳng những gia quyến  được êm ấm gối chăn, mà vợ con các ngươi cũng được trăm năm sống xum họp hòa vui; chẳng những tông miếu  được muôn đời tế lễ, mà tổ tông các ngưoi cũng được quanh năm thờ cúng; chẳng những  kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm năm về sau tiếng thơm lưu truyền; chẳng những danh  không bị mai một, mà đến tên họ các ngươi cũng lưu truyền sử sách. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui vẻ phỏng có được không ?

Vì sao vậy? Bởi giặc Tàu  vốn  không đội trời chung, các ngươi cứ điềm nhiên, không biết sỉ nhục, không lo trừ hiểm họa, không biết rèn luyện bản thân; chẳng khác nào quay mũi giáo mà quy hàng, giơ tay không mà chịu thua giặc, nếu như biển Đông mất nốt thì  phải tiếng xấu muôn đời thì còn mắt mũi nào đứng trong trời đất nữa!

Ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ lòng dân.

Không có nhận xét nào: