Chế độ chính trị cho một nước Việt Nam
dân chủ đa nguyên
(Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên – Thành Công Thế Kỷ 21)
“…Thể
chế đại nghị là thể chế dân chủ nhất và cũng là thể chế đúng đắn nhất, với điều
kiện là không dẫn tới tình trạng lạm phát chính đảng và một quốc hội tê liệt vì
bị phân hóa giữa nhiều khuynh hướng đối nghịch…”
Việc chọn lựa một chế độ chính trị không thể là một chọn lựa
thuần túy lý thuyết, càng không thể là sự sao chép một khuôn mẫu sẵn có đã
thành công tại một quốc gia khác, dù chúng ta trân trọng tới đâu kinh nghiệm của
các dân tộc trong cuộc hành trình tới dân chủ và phồn vinh.
Chúng ta chọn lựa một chế độ chính trị đáp ứng sáu yêu cầu
cơ bản của đất nước:
- xây dựng dân chủ,
- thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc,
- phát triển đất nước,
- giảm thiểu chênh lệch giữa các vùng,
- thỏa mãn những khát vọng chính đáng của các cộng đồng sắc
tộc và tôn giáo,
- và thực hiện thống nhất đất nước thực sự.
Dưới ánh sáng của sáu yêu cầu cơ bản đó chúng ta chọn một
chế độ chính trị dân chủ đại nghị và tản quyền.
1. Hai thành kiến sai lầm về chế độ chính trị
Trước khi thảo luận về một chế độ chính trị hợp tình, hợp
lý cho Việt Nam, chúng ta cần giải tỏa hai thành kiến, cũng là hai lo âu không
đúng nhưng rất phổ biến của người Việt.
1.1. Dân chủ đa nguyên và ổn định chính trị
Lo âu thứ nhất là một chế độ đa nguyên và đa đảng có thể
gây ra tình trạng phân tán đảng phái, trong đó không có đảng nào có được đa số
để nắm chính quyền và do đó gây ra tình trạng bất ổn chính trị. Người ta có thể
lo sợ rằng chính quyền sẽ thay đổi liên tục tùy theo những hợp tan của những
liên minh tạm bợ.
Lo âu này không có căn cứ, nó xuất phát từ một hiểu lầm do
một tuyên truyền đầu độc mà nhiều người Việt Nam đã là nạn nhân.
Sự kiện có ít hay nhiều đảng phái tùy thuộc chủ yếu ở thể
thức đầu phiếu, chứ không phải ở mức độ tự do chính trị. Nói một cách giản dị:
lối đầu phiếu đơn danh và một vòng đưa tới chế độ lưỡng đảng vì loại bỏ các đảng
nhỏ, trong khi lối đầu phiếu theo tỷ lệ đưa tới sự xuất hiện của nhiều chính đảng.
Bầu đơn danh và một vòng có nghĩa là mỗi đơn vị bầu cử bầu
ra một dân biểu và các ứng cử viên ra tranh cử với tư cách pháp lý cá nhân, dù
có thể mang nhãn hiệu của một chính đảng, ai được số phiếu cao nhất sẽ đắc cử.
Lối bầu cử này có lợi cho các chính đảng lớn, loại các đảng nhỏ và bảo đảm sự
hiện hữu thường trực của một đa số để thành lập và điều hành chính phủ một cách
ổn vững, ngược lại nó không cho phép các khuynh hướng thiểu số có tiếng nói tại
nghị trường. Trên thực tế nó thường đưa tới chế độ lưỡng đảng. Như vậy lối đầu
phiếu đơn danh và một vòng là giải đáp kỹ thuật cho ưu tư có một chính quyền ổn
vững mà không cần giới hạn tự do chính trị về mặt pháp chế.
Bầu theo tỷ lệ có nghĩa là đầu phiếu chung trên cả nước hay
trong mỗi vùng, giữa các chính đảng với nhau, và số dân biểu đắc cử của mỗi
chính đảng sẽ tyœ lệ với số phiếu của mình, thí dụ đảng được 20% số phiếu thì
trên nguyên tắc cũng được 20% dân biểu. Lối đầu phiếu này rất dân chủ vì cho
phép mọi khuynh hướng có tiếng nói và chỗ đứng trong quốc hội, nhưng ngược lại
nó có nguy cơ đưa tới một quốc hội phân tán trong đó không có đảng nào có đa số
đủ để cầm quyền.
Giải pháp tối ưu là một sự phối hợp giữa hai lối đầu phiếu
này để vừa đảm bảo dân chủ vừa đảm bảo sự ổn vững tương đối của chính quyền. Về
mặt kỹ thuật có thể có vô số công thức, kể cả lối đầu phiếu đơn danh hai vòng với
tác dụng kết hợp các đảng có cùng khuynh hướng trong vòng hai.
Những nhận định này cho phép ta khẳng định rằng viện lý do ổn
định chính trị để giới hạn hoạt động chính đảng là vô căn cứ. Trong nước Việt
Nam tương lai không cần có, và cũng không thể có, bất cứ một giới hạn nào đối với
quyền thành lập và phát triển các chính đảng.
Cũng cần chấm dứt một sự lẫn lộn gian trá về ổn định. Ổn định
có hai nghĩa.
Nghĩa thứ nhất là ổn định dân sự, nghĩa là ổn định trong cuộc
sống của mỗi công dân, là đảm bảo không bị bắt bớ, tịch thu tài sản, cấm kinh
doanh, không là nạn nhân của những thay đổi luật pháp đột ngột và thường xuyên,
hay những quyết định tùy tiện của chính quyền. Ổn định này rất cần thiết cho
phát triển kinh tế, vì có như thế người dân mới có thể yên trí để tiên liệu và
hoạch định sinh hoạt của mình. Ổn định này đòi hỏi dân chủ, nhân quyền và nhà
nước pháp trị.
Nghĩa thứ hai là ổn định của tập đoàn cầm quyền, hay nói
khác đi là sự kéo dài của một chính quyền với cùng những người cầm quyền. Sự
kéo dài này, nếu không do bầu cử tự do mà là do một chế độ độc tài bạo ngược,
còn rất mâu thuẫn với ổn định dân sự và do đó hoàn toàn mâu thuẫn với phát triển,
bởi vì người dân luôn luôn phải sống trong sợ sệt, không dám và không thể lập
những kế hoạch kinh doanh lâu dài.
Kinh nghiệm cho thấy ổn định dân sự rất cần cho phát triển,
trong khi ổn định của tập đoàn cầm quyền hoàn toàn không có ảnh hưởng, hoặc chỉ
có ảnh hưởng xấu. Tại Nhật, từ sau thế chiến hai tới nay, ít có chính phủ nào
kéo dài được hai năm. Tại Ý, tuổi thọ trung bình của các chính phủ còn ngắn hơn
nhiều. Mặc dầu vậy kinh tế của cả hai nước này đều phát triển nhanh chóng, họ đều
là thành viên của nhóm bảy nước phát triển nhất. Trong khi các nước có những
chính quyền kéo dài như Việt Nam, Cuba, Bắc Triều Tiên và nhiều nước thuộc Châu
Phi và Châu Mỹ La Tinh lại rất trì trệ và lạc hậu.
Khi các tập đoàn độc tài - như ban lãnh đạo Đảng Cộng Sản
Việt Nam - nói cần phải có ổn định để phát triển, nhiều người đồng ý với họ vì
hiểu đó là ổn định dân sự trong khi họ thực hiện ổn định theo nghĩa thứ hai,
nghĩa là ổn định của tập đoàn cầm quyền. Đó là một sự gian trá cần được tố
giác.
1.2. Thống nhất và tản quyền
Lo âu thứ hai là tản quyền có thể phương hại tới thống nhất
lãnh thổ và tái lập lại tình trạng sứ quân.
Câu trả lời dứt khoát là không.
Các vùng không phải là những quốc gia, tự quản không đồng
nghĩa với độc lập. Luật pháp của vùng không thể mâu thuẫn với luật pháp quốc
gia.
Cũng nên có một cái nhìn lành mạnh hơn về thống nhất, vượt
lên trên sự thống nhất hành chính, nặng nề và bàn giấy. Thống nhất chủ yếu là
thống nhất trong lòng người. Khi mỗi người và mỗi địa phương cảm thấy có chỗ đứng
và tiếng nói trong cộng đồng quốc gia trong khi những nét đặc thù của mình vẫn
được tôn trọng thì họ càng cảm thấy hòa nhập vào quốc gia, và hòa hợp dân tộc
càng mạnh thêm. Ngược lại, trong thế giới vừa dồn dập vừa phức tạp hiện nay và
trong một quốc gia với gần một trăm triệu người, một chính quyền trung ương tập
quyền không thể nào định đoạt tất cả, các địa phương trên thực tế vẫn tự trị,
nhưng tự trị một cách bất hợp pháp, nghĩa là luôn luôn ở trong thế xung đột hợp
lý nhưng bất hợp pháp với chính quyền trung ương, và do đó với cộng đồng quốc
gia. Trung ương tập quyền vì vậy đưa tới sứ quân thay vì thống nhất. Chính vì
tác dụng đoàn kết dân tộc của nó mà tản quyền cần được thực hiện cả trên bình
diện quốc gia lẫn trong tổ chức của mỗi vùng.
Tản quyền là xu hướng áp đảo của thời đại này, và là kết luận
của hai thế kỷ thử nghiệm dân chủ trên trái đất. Điều đáng ngạc nhiên là các
dân tộc đã mất một thời gian dài như vậy để khám phá một sự thật đơn giản: một
nội các chỉ có thể gồm một số ít người, và một số ít người không thể quyết định
tất cả cho một quốc gia rộng lớn với số người đông đảo, sinh sống trên những
vùng đất với những điều kiện địa lý và nhân văn khác nhau.
Tản quyền có những ưu điểm rõ rệt: nó khuyến khích sinh hoạt
chính trị tại các địa phương, nó đem dân chủ tới mọi nơi với mọi người, nó
tránh được những đường dây hành chính dài và phức tạp cho sinh hoạt thường
ngày, nó kích thích sinh hoạt văn hóa và báo chí địa phương, nó cho phép mỗi địa
phương chọn lựa công thức sinh hoạt phù hợp nhất với đặc tính của mình và nhờ
đó mà phát triển.
Các vùng nghèo khó sẽ có được một chính quyền riêng dành tất
cả ưu tư cho việc phát triển vùng và đưa vùng lên ngang tầm phát triển của cả
nước, thay vì bị quên lãng bởi một chính quyền trung ương bận rộn với những vấn
đề dồn dập của các vùng đã phát triển và có hoạt động mạnh. Không ai báo động một
cách thành tâm và chính xác tình trạng khó khăn của một vùng bằng một chính quyền
của vùng mà sứ mạng duy nhất là phát triển vùng.
Tản quyền còn đóng góp vào sự ổn vững của quốc gia và của
dân chủ. Một mặt nó vô hiệu hóa những âm mưu đảo chính (lật đổ chính quyền
trung ương rồi làm gì với các chính quyền địa phương?). Mặt khác nó tránh các
khủng hoảng đáng lẽ không có ở cấp trung ương, bởi vì vấn đề có thể đặt ra ở từng
địa phương một vào những thời điểm khác nhau. Một ưu điểm vô cùng quan trọng
khác của tản quyền là nó làm giảm bớt xung đột chính trị bởi vì một đảng có thể
thua ở cấp trung ương nhưng vẫn có thể nắm quyền tại một số địa phương, nơi mà
họ được tín nhiệm. Xung khắc chính quyền - đối lập vì vậy sẽ bớt gay gắt. Trong
hoàn cảnh lịch sử hiện nay của Việt Nam, tản quyền vì vậy tránh được tình trạng
được thì được hết, thua thì thua luôn, và đóng góp tích cực cho hòa giải và hòa
hợp dân tộc.
Tản quyền cho phép những khuynh hướng thiểu số, các tôn
giáo và các sắc tộc ít người có trọng lượng chính trị đáng kể tại những địa
phương mà họ hiện diện đông đảo, do đó làm dịu bớt những tâm trạng bất mãn và
các ý đồ ly khai, tự trị.
Một điểm lợi quan trọng khác của tản quyền là chính nhờ các
chính quyền địa phương mà mỗi khi có thay đổi chính quyền thì những người lên cầm
quyền ở trung ương cũng không phải là những người tập sự mà ít nhất đã có kinh
nghiệm ở cấp địa phương.
Tuy nhiên, muốn tản quyền có nội dung và tác dụng thực sự của
nó, các vùng phải có một diện tích và một dân số khả dĩ có thể tồn tại và phát
triển được.
Nước ta hiện nay có khoảng 80 triệu dân, khi đà gia tăng
dân số đã khựng lại, dân số của chúng ta sẽ ổn định ở một mức độ nào đó chung
quanh con số 100 triệu dân. Chúng ta có thể có từ mười đến mười lăm vùng, mỗi
vùng từ năm tới mười triệu người.
Để tránh những phiền phức về hành chính và nhất là về hộ tịch,
các vùng sẽ là sự kết hợp của một số tỉnh hiện có. Việc tập trung các tỉnh vào
một vùng sẽ dựa trên các tiêu chuẩn cấu tạo sắc tộc, chức năng kinh tế, tài
nguyên thiên nhiên và giao thông.
Mỗi vùng sẽ có một nghị viện riêng được quyền bổ nhiệm
chính quyền vùng, ban hành các luật lệ vùng không mâu thuẫn với hiến pháp và
pháp luật quốc gia, biểu quyết mức độ của một số sắc thuế, biểu quyết ngân sách
địa phương.
Chính quyền vùng do nghị viện địa phương bầu ra để thi hành
những chính sách đã được nghị viện địa phương biểu quyết.
Các vùng không có quyền có quân đội, không được phát hành
tiền tệ riêng, không có đại diện ngoại giao, không được quyền ký hiệp ước với
các nước khác, không được làm chủ các công ty có mục đích kinh doanh, không được
tổ chức những trưng cầu dân ý có mục đích chính trị. Mọi cuộc bầu cử và trưng cầu
dân ý phải được chính quyền trung ương cho phép và nhìn nhận kết quả mới có giá
trị.
Các vùng không được ký hiệp ước với nhau. Việc phối hợp giữa
các vùng hoàn toàn thuộc thẩm quyền của chính quyền trung ương.
Mỗi công dân có quyền chọn lựa nơi cư trú trên toàn lãnh thổ.
Các vùng không có quyền cấm cản sự nhập cư vào vùng mà chỉ có quyền giới hạn phạm
vi lưu thông của các công dân trong tình trạng điều tra pháp lý.
Số lượng cảnh sát vùng không được vượt quá một tỷ lệ, do
chính quyền trung ương qui định, so với số cảnh sát quốc gia hiện diện tại
vùng.
Chính quyền trung ương được quyền ấn định một nội dung tối
thiểu cho mỗi trình độ giáo dục. Các bằng cấp cho phép hành nghề tự do phải được
chính quyền trung ương chuẩn nhận.
Các cơ quan chính quyền tỉnh và dưới cấp tỉnh sẽ do một đạo
luật quốc gia qui định theo nguyên tắc tản quyền.
2. Chế độ chính trị
2.1. Chế độ đại nghị: thể chế dân chủ và ổn vững nhất
Quyết tâm của chúng ta là thực hiện dân chủ và ngăn chặn sự
trở lại của bất cứ một hình thức độc tài nào. Chúng ta lựa chọn thể chế chính
trị trên căn baœn của quyết tâm đó. Việc đầu tiên phải làm là chọn lựa giữa một
trong ba công thức: chế độ tổng thống, chế độ bán tổng thống và chế độ đại nghị.
Trước hết, chúng ta loại bỏ chế độ tổng thống, nghĩa là chế
độ trong đó một người được dân chúng trực tiếp bầu cử theo phổ thông đầu phiếu
và nắm trọn quyền hành pháp, vì nó dành quá nhiều quyền lực cho một người và,
trong hoàn cảnh của một nước vừa thử nghiệm dân chủ, nó có khả năng đưa tới lạm
quyền và độc tài.
Trên mặt thuần túy lý thuyết chế độ tổng thống có ưu điểm của
nó, mà ưu điểm nổi bật nhất là đảm bảo một chính quyền mạnh có khả năng quyết định
mau chóng những chọn lựa chiến lược cần thiết, nhưng trên thực tế không nên
quên ba sự kiện rất cơ bản: một là hiện nay nguy cơ chiến tranh không còn nữa,
ngay cả chiến tranh lạnh cũng đã chấm dứt, nhu cầu có một chính quyền mạnh để lấy
những quyết định quan trọng một cách nhanh chóng không còn đặt ra nữa; hai là
cho tới nay, trừ trường hợp của Hoa Kỳ, tất cả mọi chế độ tổng thống trên thế
giới đều đã thất bại; ba là nó dẫn tới một chế độ độc tài cá nhân, như trường hợp
của hầu hết các quốc gia theo chế độ này, hoặc là nó đưa tới một xung đột bế tắc
giữa hành pháp và lập pháp.
Chính sự thất bại của các chế độ tổng thống đã đưa đến sự
xuất hiện của các chế độ « bán tổng thống », nghĩa là vừa có một tổng thống vừa
có một thủ tướng. Tổng thống vừa là nguyên thủ quốc gia vừa chia sẻ một phần
quyền hành pháp, nhiều hay ít theo qui định của hiến pháp, với một thủ tướng chịu
trách nhiệm trước quốc hội trong đa số các trường hợp. Tổng thống do phổ thông
đầu phiếu trực tiếp bầu ra nên uy thế rất lớn, ngang hàng với một tổng thống
trong chế độ tổng thống thuần túy ngay cả khi quyền hiến định có thể khác. Uy
thế này là một bảo đảm cho ổn vững chính trị, tương tự như một chế độ tổng thống,
bù lại cái giá phải trả là, một mặt, một số bất lợi của chế độ tổng thống và, mặt
khác, những mâu thuẫn về thẩm quyền không tránh khỏi trong nội bộ hành pháp giữa
tổng thống và thủ tướng.
Các chế độ bán tổng thống có tác dụng giảm bớt những bất lợi
của chế độ tổng thống bằng cách dung hòa nó với chế độ đại nghị. Đã có nhiều chế
độ bán tổng thống thành công. Tuy nhiên, chế độ bán tổng thống là một chế độ rất
phức tạp, bản chất và nội dung chế độ có thể thay đổi tùy theo những yếu tố
tình cờ: tổng thống và thủ tướng cùng đảng hay khác đảng, nhiệm kỳ của tổng thống
và của quốc hội ngắn dài bằng nhau hay khác nhau, tổng thống hay quốc hội mới
được bầu gần đây...
Trong một chế độ đại nghị, quyền hành pháp ở trong tay một
thủ tướng do quốc hội bầu ra và chịu trách nhiệm trước quốc hội. Như thế khi bầu
ra một quốc hội, một cách gián tiếp, người dân cũng chọn lựa một thủ tướng. Ưu
điểm của chế độ đại nghị là người dân bầu trước hết cho một dự án chính trị của
một đảng thay vì cho một người và sau đó chọn lựa một dân biểu trong số những ứng
cử viên sinh hoạt gần gũi với họ mà họ có điều kiện để đánh giá; qua dân biểu của
họ, họ cũng có khả năng theo dõi và kiểm soát một cách thường trực sinh hoạt của
chính phủ.
Thể chế đại nghị là thể chế dân chủ nhất và cũng là thể chế
đúng đắn nhất, với điều kiện là không dẫn tới tình trạng lạm phát chính đảng và
một quốc hội tê liệt vì bị phân hóa giữa nhiều khuynh hướng đối nghịch. Điều kiện
này, như kinh nghiệm đã chứng minh, có thể thỏa mãn được bằng cách bầu tất cả
hoặc phần lớn các dân biểu quốc hội theo phương thức bầu cử đơn danh và một
vòng.
Chúng ta chọn lựa chế độ đại nghị vì sự giản dị và tính dân
chủ cao của nó.
2.2. Tổ chức chính quyền
Một thể chế tản quyền đưa tới sự hiện hữu tất nhiên của hai
nghị viện ở cấp trung ương. Thượng nghị viện đại diện cho các vùng, trong khi
quốc hội đại diện cho quần chúng. Ở mỗi vùng, chỉ cần một nghị viện giữ vai trò
của quốc hội ở cấp địa phương.
Thượng nghị viện chỉ có ở cấp trung ương. Mỗi vùng có một số
thượng nghị sĩ bằng nhau do cử tri toàn vùng trực tiếp bầu ra, cộng đồng người
Việt hải ngoại cũng sẽ được đại diện. Thượng nghị viện có vai trò: bảo đảm sự
thống nhất và hòa hợp quốc gia qua các vùng, đề nghị các dự luật, phúc thẩm, nếu
cần, các đạo luật do quốc hội biểu quyết, khuyến cáo và đề nghị với chính phủ về
các chính sách và về việc bổ nhiệm nhân sự cấp cao. Thượng nghị viện có quyền
đòi các viên chức chính quyền mọi cấp ra điều trần.
Quốc hội gồm các dân biểu mà đại đa số sẽ được bầu theo lối
đầu phiếu đơn danh và một vòng, số còn lại được bầu theo tỷ lệ. Trong một nước Việt
Nam với dân số 80 triệu, quốc hội có thể gồm khoảng 500 dân biểu, trong đó khoảng
450 được bầu theo thể thức đơn danh và một vòng, số còn lại bầu theo tỷ lệ trên
cả nước. Việc đa số được bầu theo thể thức đơn danh và một vòng bảo đảm rằng sẽ
không có tình trạng lạm phát chính đảng và sẽ có một đa số (của một đảng hay do
liên minh của một vài đảng cùng khuynh hướng) để thành lập một chính phủ. Thiểu
số bầu theo tỷ lệ cho phép mọi đảng phái có mặt trong quốc hội và cũng cho phép
những người lãnh đạo các chính đảng có tầm vóc quốc gia khỏi phải tranh cử tại
địa phương và để tập trung cố gắng cho những vấn đề của cả nước.
Tại mỗi vùng, phần nghị viên được bầu theo tỷ lệ có thể cao
hơn, các nghị viên có thể được bầu một nửa theo phương thức đơn danh một vòng,
một nửa theo tỷ lệ.
Để giới hạn con số các chính đảng, cần đặt một mức tối thiểu
để có thể hiện diện trong quốc hội hay nghị viện vùng qua lối bầu tỷ lệ, thí dụ
5%.
Về hành pháp, ở cấp trung ương, thủ tướng do quốc hội bầu
ra và chịu trách nhiệm trước quốc hội. Các bộ trưởng do thủ tướng chỉ định. Tại
các vùng, hành pháp nằm trong tay một thống đốc do nghị viện vùng bầu ra và chịu
trách nhiệm trước nghị viện vùng.
Vị nguyên thủ quốc gia, tổng thống, có thể do một cử tri
đoàn gồm tất cả dân biểu, thượng nghị sĩ ở cấp trung ương bầu ra. Vị nguyên thủ
quốc gia này vì được bầu ra do một cử tri đoàn hùng hậu sẽ có một uy tín rất
cao. Tổng thống không giữ một quyền hành cụ thể nào cả, nhưng là vị nguyên thủ
quốc gia đúng nghĩa, đứng ngoài và đứng trên cả lập pháp, hành pháp lẫn tư
pháp, có vai trò bảo đảm sự liên tục, ổn vững và đoàn kết của quốc gia.
Pháp Viện Tối Cao, gồm những thẩm phán được chọn trong các
luật gia, có nhiệm kỳ dài, khoảng mười năm, do tổng thống, chủ tịch thượng nghị
viện và chủ tịch quốc hội bổ nhiệm, mỗi vị một phần ba. Pháp Viện Tối Cao có
quyền phán quyết tính hợp hiến hay bất hợp hiến của các đạo luật, trọng tài những
tranh tụng giữa các cơ quan quyền lực, xét xử những cấp lãnh đạo cấp cao, xét lại
các bản án do các tòa án quốc gia cũng như địa phương.
2.3. Các chính đảng: một thành tố khắng khít của chính
quyền
Trong một thể chế như vậy sẽ có thể có rất nhiều chính đảng,
nhưng ở cấp trung ương sẽ chỉ có vài đảng lớn. Ở mỗi địa phương cũng sẽ chỉ có
một số đảng địa phương giới hạn bên cạnh các đảng có tầm vóc quốc gia.
Mọi chế độ dân chủ đích thực đều phải trân trọng sinh hoạt
chính đảng. Không thể có sinh hoạt chính trị đứng đắn nếu không có chính đảng.
Trong hoàn cảnh nước ta, sau bao năm dài dưới các chế độ độc tài trong đó mọi
sinh hoạt chính trị bị đàn áp, các chính đảng không những cần thiết mà còn cần
được khai sinh, khuyến khích và nuôi dưỡng. Các chính đảng là yếu tố không thể
thiếu cho đất nước, và vì thế quốc gia không những không được cấm cản mà còn phải
sẵn sàng trả giá cho sinh hoạt chính đảng.
Các chính đảng phải tự tài trợ trước hết bằng đóng góp của
đảng viên và cảm tình viên, nhưng các đảng có tầm vóc sẽ được ngân sách tài trợ.
Bù lại, mọi phương thức kinh tài khác kể cả việc nhận ủng hộ tài chánh của các
công ty, xí nghiệp sẽ bị chế tài nghiêm khắc theo luật pháp. Một tỷ lệ khoảng
1% ngân sách quốc gia sẽ được dành cho việc tài trợ các chính đảng ở cấp trung
ương và một tyœ lệ tương đương ở cấp ngân sách vùng. Nguồn tài trợ, tại trung
ương cũng như tại địa phương, chia làm hai phần: một phần chia cho các chính đảng
theo số dân biểu hoặc nghị viên; một phần chia theo tổng số phiếu của mỗi chính
đảng. Để tránh tình trạng lạm phát chính đảng, cần ấn định một tầm vóc tối thiểu
- dựa theo số dân biểu, nghị viên hay số phiếu được bầu - để được hưởng trợ cấp.
Chi phí chính đảng này dĩ nhiên là lớn, nhiều người có thể nghĩ là quá lớn,
nhưng sẽ tránh cho chúng ta những thiệt hại còn nặng nề hơn gấp nhiều lần khi
các chính đảng, vì không được tài trợ, trở thành con tin của những thế lực tài
phiệt hay khi họ phải kiếm tài nguyên bằng những biện pháp bất chính. Một khi cộng
đồng quốc gia đã tài trợ cho các chính đảng thì bù lại cộng đồng quốc gia cũng
có quyền đòi hỏi nơi các chính đảng một sự trong sạch tuyệt đối. Sinh hoạt
chính trị sẽ được kính trọng và dân chủ cũng vì thế mà lành mạnh hơn.
Tập Hợp Dân Chủ
Đa Nguyên
(Thành Công Thế
Kỷ 21)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét