Chùm thơ "Tình đã chết" - Phạm
Ngọc Thái
HỠI MẶT HỒ XANH
Ta đi lại con đường nàng từng bước
Sống những giờ trong hồ ngọt thiết tha
Nghe bên tai bao âm thanh dội vọng
Bóng nàng về say đắm trời xa.
Hàng cây có nhớ lời nàng nói?
Hỡi mặt hồ xanh thăm thẳm sóng vơi đầy
Tất cả đã cùng ta hạnh phúc
Liễu bên bờ, làn nước, trời mây…
Bóng câu đi qua nghe mùa lá rụng
Thềm cũ thẫn thờ xanh vắng bờ rêu
Ôi! Cuộc đời chơi vơi toàn sỏi, đá
Tạc vào tháng năm trái tim của tình yêu!
Em hiển hiện giữa chiều hoàng sẫm đỏ
Ta nhìn thấy mắt em trong bóng gió đang bay
Nụ cười xưa vẫn dịu dàng bên ta đó
Người đàn bà của lòng anh mê say.
VĨNH BIỆT CUỘC TÌNH
Thôi! Vĩnh biệt cuộc tình êm ả
Khúc nhạc đời chan chứa tuổi thanh xuân
Bên hồ liễu những đêm trăng tỏ
Đã lùi vào trong gió bụi trần gian.
Anh trở về như Na-pô-lê-ông đi tù ngoài hoang đảo
Ông dành thời gian viết hồi ký thuở tung hoành
Anh lấy tình xưa xây giấc mộng thi nhân
Chỉ tiếc nuối tình sao ngắn ngủi.
Thôi! Vĩnh biệt cuộc tình êm ả
Khúc nhạc đời chan chứa tuổi thanh xuân
Bên hồ liễu những đêm trăng tỏ
Đã lùi vào trong gió bụi trần gian.
Anh trở về như Na-pô-lê-ông đi tù ngoài hoang đảo
Ông dành thời gian viết hồi ký thuở tung hoành
Anh lấy tình xưa xây giấc mộng thi nhân
Chỉ tiếc nuối tình sao ngắn ngủi.
Anh cứ bước lang thang lòng bối rối
Nhớ những khuya nào đã ân ái cùng em
Bao trai gái quanh mình vẫn tha thiết yêu đương
Thơ xót đắng bởi tình xưa như rượu ngọt.
Thơ xót đắng bởi tình xưa như rượu ngọt.
TÌNH TRONG CHIỀU BUÔNG
Chiều buông xuống anh ngồi bến vắng
Bao âm thanh bờ bãi vô cùng
Ai cứu nổi hồn ta trong bóng lạnh?
Nghe thành sầu đổ vỡ tan hoang.
Chiều rơi rơi và lằng lặng bóng
Đời buồn như chấu cắn, người ơi!
Những năm tháng mây trôi lờ lững
Cuộc sống xô bồ, thời thế đảo điên ôi...
Chiều tàn tạ, hoàng hôn bềnh bệch
Anh đứng chờ đêm ngóng trăng vàng?
Tuổi trẻ - tình yêu ư? Một bóng mình hiu quạnh...
Em dịu hiền lòng anh đắm miên man.
Tiếng mõ chùa rơi trong tịch lặng
Hồn phiêu diêu cõi trần hoang
Bảng lảng Tây Hồ màn sương khói
Chôn mình trong ảo mộng vô phương.
Nghe thành sầu đổ vỡ tan hoang.
Chiều rơi rơi và lằng lặng bóng
Đời buồn như chấu cắn, người ơi!
Những năm tháng mây trôi lờ lững
Cuộc sống xô bồ, thời thế đảo điên ôi...
Chiều tàn tạ, hoàng hôn bềnh bệch
Anh đứng chờ đêm ngóng trăng vàng?
Tuổi trẻ - tình yêu ư? Một bóng mình hiu quạnh...
Em dịu hiền lòng anh đắm miên man.
Tiếng mõ chùa rơi trong tịch lặng
Hồn phiêu diêu cõi trần hoang
Bảng lảng Tây Hồ màn sương khói
Chôn mình trong ảo mộng vô phương.
Phạm Ngọc Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét