Chùm thơ 4 câu của Phạm Ngọc Thái



          TRÔNG NGUYỆT       

Đêm trông nguyệt đang truồng trong gió 
Con mèo đùa bên cửa vờn trăng 
Của phụ nữ em thẹn thùng để ngỏ
Anh bước vào “vùng cấm” hoá thi nhân! 
 

                VỚT TRĂNG 

Trăng khuya song chếch nghiêng hè rớt 
Ta vớt trăng vào cái túi thơ 
Suông canh cũng chỉ mình ta thức 
Em ngủ bên chồng, có nhớ xưa?

          TÌNH YÊU 

Em bé nhỏ dịu dàng và thân thiết 
Chứa tình yêu trong đôi mắt ngọt như hương 
Màn bi kịch đằng sau niềm hạnh phúc 
Bể nhân tình đặt chính giữa trái tim em.


            XUÂN VÀ... VỢ 

Xuân ngẩn ngơ rơi xuống mái nhà 
Chim bay bay mãi cõi bao la 
Vợ ơi! Ngày tháng lo kiếm chợ 
Anh cười ra lệ... chép vào thơ.



             HOA HỒNG 
                                     
Hoa hồng đỏ thắm môi em 
Nở chênh vênh ở trên bàn lẻ loi 
Hoa như em đấy, em ơi! 
Cô đơn mà toả cho đời ngàn hương... 
            
    *    Một cô gái cùng phòng làm việc với tôi - Có một buổi em đi đâu về tay cầm một bông hồng nhỏ, cắm vào một chiếc lọ cũng nhỏ xíu đặt ở trên bàn.
         Ngẫu cảnh, tôi đã viết bài thơ trên.



     

        NGHE TIẾNG CHUÔNG CHÙA 

Tiếng chuông chùa ngân nga thánh thiện 
Cõi lòng ta ấp ủ trong nhà 
Nhóm bếp lửa cơm chiều quên lãng 
Còn trái tim ta nhóm lửa thi ca...





              TRÁI EM 

Em xinh như nguyệt mọc đêm đêm 
Ấp ủ hoa thơm khắp thân mình 
Vẫn biết trong em là trái lạ 
Anh vào đó hái, có được không?

      


     NGƯỜI ĐÀN BÀ HOÁ THÂN 


Người đàn bà đi quẹt qua cửa gió 
Làm cháy bùng cả tim và da
Mắt em ngời trăng, môi em nhóm lửa 
Em hoá thân

                      thành
                                  Đức Phật Bà!


    CÂY HOA BẰNG LĂNG TRONG MƯA 
  
Cứ cô đơn tắm sũng dưới mưa trời 
Bằng lăng đứng một đời tím tái 
Em hay là anh đấy 
Mà con tim rơi giữa mưa bay…


                                  Phạm Ngọc Thái

Không có nhận xét nào: