Chùm Thơ Nguyễn Thành Tài


XUÂN TƯƠI THẰM


Xuân đẹp tuyệt vời dưới thế gian,
Xuân tô hương sắc thắm muôn vàn.
Xuân đưa trai gái xe duyên kiếp,
Xuân đón nhân tình kết Phượng Loan.
Xuân đến mừng vui bao lối xóm,
Xuân đem hy vọng khắp thôn làng.
Xuân về chim hót hoa đua nở,
Xuân tỏa đồng xanh lúa ngút ngàn.
ÿ  Nguyễn Thành Tài

CÔNG ĐỨC SINH THÀNH

Chẳng phải một ngày nhớ Mẹ Cha
Ngàn năm tưởng niệm Mẹ cùng Cha
Áo cơm bữa bữa gầy thân Mẹ
Đèn sách đêm đêm mỏi mắt Cha
Giáo dục vuôn tròn công đức Mẹ
Răn đe mẫu mực tấm lòng Cha
Núi cao biển rộng làm sao sánh
Ơn Nghĩa sinh thành của Mẹ Cha

ÿ Nguyễn Thành Tài

Muốn Thấy Chúng Sinh

Muốn thấy chúng sinh cứu chúng sinh,
Muốn dân gian đối đãi chân tình.
Muốn tâm Bác Ái trừ ma quỷ,
Muốn dạ Từ Bi diệt ác tinh.
Muốn chớ cậy quyền nhiều kẻ sợ,
Muốn đừng ỷ thế lắm người kinh.
Muốn đem đạo đức vào nhân thế,
Muốn sống yên lành vị ngọt thanh.

ÿ Nguyễn Thành Tài




TU THÂN

Trần đời giữ đạo,  hạnh tu thiền
Phiền não tiêu trừ bớt đảo điên
An lạc nhiệm mầu tan chướng nghiệp
Từ bi vô lượng trải tâm tiên
Thi ân hưởng quả soi thanh tịnh
Bỏ oán kết nhân rọi Phật duyên
Tụng niệm nam mô suy thiện  ác
Tham, sân, si diệt,  thỏa toàn viên
ÿ Nguyễn Thành Tài
 
TÂM TÌNH...!!!

1/4
Đường dài cách trở khó thăm nhau,
Lưu luyến vần thơ chất nặng sầu.
Bóng xế ngả chiều vàng yếu ớt,
Đầu xanh đổi tóc trắng phau phau.
Chia tay bịn rịn cùng hò hẹn,
Gặp mặt hàn huyên vẫn nguyện cầu.
Đã mấy thu rồi mờ bóng cũ,
Tâm tình bày tỏ tạc thành câu.

2/4
Thành câu tâm sự kết vào thơ,
Gởi bạn phương xa đã đợi chờ.
Thời khắc vụt bay chừng giấc mộng,
Tuổi già chợt đến ngỡ cơn mơ.
Sức mòn thăm viếng Thân e ngại !
Chân yếu tới lui bịnh bất ngờ !
Vắng bóng tri âm đêm thổn thức,
Đèn khuya hiu hắt dạ vương tơ.

3/4
Vương tơ năm tháng trả cho xong.
Mang kiếp thân tằm nợ đã đong.
Nối mãi đường tơ do tạo nghiệp,
Dệt bao vuông lụa chỉ hoài công.
Xứ người giữ lối đừng cho lạc,
Đất khách lấy lề chớ để bong.
Gương sáng soi chung trong bốn biển,
Vang lừng dân tộc giống tiên rồng.

4/4
Tiên Rồng sử sách chép từ xưa,
Hậu thế noi gương chí có thừa.
Bác ái vị tha kinh kệ Chúa,
Từ bi hỉ xả mõ chuông Chùa.
Hiền hòa bất khuất không vinh thắng,
Khiêm tốn thật thà chẳng nhục thua.
Tài  đức vẹn toàn con cháu Việt,
Ngàn năm văn vật trống chiêng khua.

ÿ Nguyễn Thành Tài
 
MỎI MÒN



Lưu luyến sang mùa tuyết mãi rơi!
Cỏ cây tàn tạ đợi đâm chồi.
Xuân còn hờ hững rừng trơ trọi,
Đông vẫn chập chờn cảnh tả tơi.
Nhân loại lầm than đau khắp chốn !
Đất trời khắc nghiệt khổ muôn nơi!
Chạnh lòng lữ khách buồn tê tái,
Luống những sầu bi ngán ngẩm đời!

ÿ Nguyễn Thành Tài
 
CHỤP ẢNH

Chụp hoàng hôn xuống lúc mưa sa,
Chụp cảnh xanh đồng nhớ đất cha.
Chụp lúc điêu tàn trong bão táp,
Chụp khi xơ xác giữa phong ba
Chụp trời quang đãng bình minh đến,
Chụp cảnh mịt mù bông tuyết qua.
Chụp đúng thời cơ, nhìn góc chếch,
Chụp theo cảm hứng của hồn ta.
ÿ Nguyễn Thành Tài

 
CÓ KHÔNG

Sắc tức thị không,  sắc tức không,
Đời nhiều khi có lắm khi không.
Có không tự tại không rồi có,
Không có luân hồi có lại không.
Có chắc có đâu mà muốn có,
Không dù không đấy chớ lo không.
Có như không có tham gì có,
Không chẳng là không trong cõi không.

ÿ Nguyễn Thành Tài

 
TA YÊU TIẾNG NƯỚC TA




Anh là Người Việt Nam,
Em là người Việt Nam.
Hai ta cùng tiếng nói,
Tiếng mẹ đẻ Việt Nam.

Chúng mình nơi viễn xứ,
Ðất khách tạm an
Học ghép câu ghép chữ,
A... á... â... u ... ư ...

Ðánh vần chữ Mẹ ta,
Giữ nề nếp Ông Cha.
Em đang làm báo chí,
Đem chữ đến mọi nhà.

Anh ghép chữ thành thơ,
Chúng mình đã tôn thờ.
Tiếng Việt Nam muôn thuở,
Tình Việt Nam vô bờ.

Có em, vì có anh,
Có nắng trải chung quanh.
Có mưa xanh màu cỏ,
Có âm dương hiền lành.

Em miệt mài viết văn ,
Anh say mê ghép vần ,
Thơ văn cùng khăng khít,
Không bao giờ cách ngăn .

Hai đứa siết tay nhau,
Nối kẻ trước người sau.
Giữ gìn chung tiếng việt,
Muôn đời vẫn đậm sâu.

ÿ Nguyễn Thành Tài

HẾT NỢ TRẦN GIAN
(thương tiếc anh Trần Việt Yên)

Trả hết nợ rồi thế cũng xong,
Ngàn thu Yên nghỉ nhẹ trong lòng.
Sống cùng nước Chúa ngay là đúng,
Ở với nhân gian thẳng cũng cong.
Trọn kiếp bon chen nào đã có,
Một đời lặn hụp chỉ bằng không.
Bụi trần dứt bỏ xa phiền lụy,
Về cõi thiên đàng nghiệp hết đong.

ÿ Nguyễn Thành Tài


THƯƠNG THẰNG  BẠN

Tau nhớ đến mầy lắm đó nghe!
Bạn bè còn lại chỉ vài ngoe!
Bịnh già rượu phải kiêng từng giọt!
Đâu có như xưa xỉn vỉa hè.

Tau nhớ đến mày tau hỏi thăm,
Tau, mày xa cách mấy mươi năm,
Nơi  này tau cực nhưng còn đỡ,
Chỉ ước mong mày bớt tối tăm.

Bên nớ nhà mày con cái  sao?
Gả chồng, cưới vợ ở phương nào?
Khó khăn cơm áo mần răng sống?
Chắc được bữa này thiếu bữa sau?

Mày nhớ thuở nào tắm dưới đê?
Tau, mày trùng trục dắt trâu về!
Bây chừ hai đứa bạc đầu cả!
Đứa sống phường này đứa dưới quê.

Tau đã nghỉ hưu, mày nghỉ làm,
Bữa ăn mày có được đầy mâm?
Thương mày tau biết làm sao nhỉ!
Chỉ thấy quặn đau xót ruột tằm!

Bóng xế sắp tàn cách biệt xa,
Thăng trầm ôn lại tháng ngày qua,
Tau buồn lặng lẽ trông trời đất,
Như kẻ lỡ tàu đứng đợi ga./
ÿ Nguyễn Thành Tài

Không có nhận xét nào: