Riêng
chủ đề thơ "tình biển" Phạm Ngọc Thái có một chùm 4 bài: Em về
biển, Biển hát, Thông và biển, Đêm trăng biển. Có bài thì anh xây dựng theo
thủ pháp nhân cách hoá như "thuyền và biển" của Xuân Quỳnh. Đó là bài
Thông Và Biển - Cây thông đứng trên bờ biển, thân đã chai sạn, xù xì... trong tiếng
gào thét của biển cả tình em. Cây thông chính là hình ảnh của người con trai,
còn thiếu nữ thì đã được hoá thân thành biển:
Biển
thì xô. Thông suốt đời quạnh quẽ
Thân
xù xì, nắng héo, mưa giông...
Tháng
năm xa em hoá biển vô cùng
Cùng
dấu trong lòng một loài hoa tan vỡ!
Loài
hoa tan vỡ ấy chính là... "hoa trái tim"! Thông và Biển như đôi trai
gái ngàn năm vẫn quấn quít bên nhau. Khi biển lặng sóng êm, thông vi vút hát
vọng gọi người yêu. Nhưng cũng nhiều khi biển cuồng lên đầy bão tố, lòng thông
quặn xót trong tiếng sóng biển cào xé, dập vùi.
Cũng
có bài nhìn biển nhà thơ lại nhớ người yêu. Như bài "Đêm trăng biển"
- Anh viết trong một đêm trăng ở biển Sầm Sơn. Lòng người thi sĩ cô đơn:
Anh
ngồi biển một mình ngắm bóng
Trăng
trên đầu sóng ở dưới chân
Lòng
những vắng mênh mang cát trắng
Trong thầm thì khẽ gọi tên em!...
Ở bài Em Về Biển thì hình ảnh biển
vừa là "tình em biển cả", vừa là "bãi biển đời
người". Đời cát bụi, tình thì bèo dạt mây trôi. Đây là bài thơ khi anh
nhớ lại mối tình với một cô nữ sinh trường sư phạm ngoại ngữ xa xưa:
Tháng năm trôi... tình cũ cháy như
khêu
Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục
ải...
Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi!
Một tình thơ biển nhưng thấm đầy
nước mắt. Đọc thơ mà trái tim ta cũng không khỏi quặn đau và xa xót.
Còn trong bài Biển Hát - Tiếng biển
đã hòa vào trong tiếng hát vọng của người thiếu nữ năm xưa:
Biển có thể không biết mình hoá sóng
Để cho bờ chìm đắm giữa lênh đênh...
Những tháng năm trôi trên bờ bến
lênh đênh ấy, tâm hồn anh thi sĩ vẫn đắm chìm trong dạt dào biển cả tình em. Để
vào một đêm trái tim anh thổn thức và tiếng nhạc lòng đã cất lên thành một áng
thi ca.
Ngoài ra có một số bài thơ tuy không
phải chủ đề về "biển", nhưng hình ảnh biển trong bài thơ cũng hết sức
đậm nét và da diết. Thí dụ như bài "Em bán xoài" - Nhà thơ viết về
những kiếp đời cát bụi lang thang. Những cô gái bán xoài đêm mà anh gặp trên
bãi biển Nha Trang. Đó là những thân phận lạc loài, nổi trôi trong bể nhân tình
thế thái này. Những linh hồn vất vưởng, nhỏ bé và yếu ớt trong cả biển đời đầy
sóng bão:
Biển to lớn. Bóng em nhỏ thẫm.
Linh hồn treo ngoài thế giới em
đi...
Hay là:
Em bán xoài đi đêm trên cát trắng
Bãi biển chập chờn kiếp đời các cô
gái lang thang
Để rồi bài thơ được kết thúc trong
lời ru, sự cảm đồng của nhà thơ cùng với hàng dừa quê hương quanh những người
con gái bán xoài:
Biển
ru ta và ta ru em
Dưới
hàng dừa xứ sở gió ngàn năm.
Nói
về bài Trước Núi Mỹ Nhân cũng được anh viết trên bờ biển Nha Trang, sát với bán
đảo Hòn Chồng. Những ngày sau chiến tranh khi còn là một người lính trận trên
đường trở về, nhà thơ đã có dịp qua đó. Hình ảnh biển khơi xanh bao la sóng vỗ,
cùng với đỉnh núi Mỹ Nhân đã trở thành một tượng thần trong trắng, tạc vào năm
tháng. Chính là hình tượng tình yêu bất diệt của người đàn bà đã thấm đẫm trong
thơ anh với khát vọng muôn đời. Như nhà thơ đã viết:
Ta,
con chim đã trúng bao vết đạn
Dừng
chân nghỉ bên bờ xanh hữu hạn...
Nghe
cả biển, tình yêu và đời vỗ
Nhúm
cỏ lòng xé rách bụi thơ bay.
Những
thương tích chiến tranh, dù bom đạn có bắn vào thân thể anh cũng chỉ là nỗi đau
thể xác. Chính nỗi đau nơi nhân tình thế thái này đã bắn cả vào trái tim, tâm
hồn anh còn đau đớn, nặng nề hơn. Chỉ có tình yêu của người đàn bà mới xoa được
vết thương sâu nhói đó trong anh. Bởi thế mà anh ru nàng:
Em nằm đây, em hỡi! Em nằm
đây
Làm
núi đợi ngàn năm cùng với bể
Tình
yêu vỗ muôn đời trong sóng vỗ
Không
vấn vương bụi bặm cõi trần đời.
Vân
vân...
Để
bạn đọc cảm nhận được sâu sắc hơn. Trong bài viết này tôi xin giới thiệu lời
bình của hai tác giả về hai thi phẩm trong chùm thơ tình biển của anh. Cả hai
bài bình ấy đều đã được nhà thơ cho in vào tập "Phê bình & tiểu luận
thi ca", Nxb Văn hóa Thông tin 2013 vừa qua.
Nhà
thơ Phạm Ngọc Thái
A.BIỂN HÁT
Biển
tít tắp sao sóng còn vỗ mãi
Anh
nhặt chút tình vương lại thời xa
Treo
hồn lên nửa vành trăng lấp
Thả
lòng bay lặng bến bơ vơ.
Biển
có thể không biết mình hóa sóng
Để
cho bờ chìm đắm giữa lênh đênh
Em
có thể không còn nhớ đến...
Như
làn mây trôi mãi vô tình.
Biển
ba phần cho trái đất tươi xanh
Em
trong anh một mùa thu huyền ảo
Khi
anh hóa hàng phi lao trong sóng bão
Là
đã hòa biển cả với cô đơn!
Trời
đêm nay không mưa nhưng mà gió
Gió
đêm nay không mạnh nhưng mà xô
Trăng
đêm nay hơi vàng, xao và động
Anh
lại nằm nghe biển hát ngày xưa…
Phạm
Ngọc Thái
Lời bình của XUÂN
HÙNG:
"Biển hát" là tiếng hát của người con trai ru vọng người yêu trong một đêm trăng ảo. Ngay những hình ảnh thơ đầu tiên đã gợi ta về những gì của êm đềm và dan díu bên em:
Biển
tít tắp sao sóng còn vỗ mãi
Anh
nhặt chút tình vương lại thời xa
Treo
hồn lên nửa vành trăng lấp
Thả
lòng bay lặng bến bơ vơ.
Trái
tim chàng thi sĩ như một kẻ không nhà, không cửa... lang thang trên bãi vắng bơ
vơ. Ta hãy nghe anh tả về hình ảnh người yêu:
Biển
ba phần cho trái đất tươi xanh
Em trong
anh một mùa thu huyền ảo
Đó
là một mùa thu thăm thẳm có in bóng hình em ở đó. Như biển cả chiếm ba phần tư
trái đất. Cũng có nghĩa em là sự sâu sắc nhất của cuộc đời anh. Phải chăng như
nhà thơ Thổ Nhĩ Kỳ F.K.Đaglargia, trong một bài thơ tình nổi tiếng với nhan đề
“Tình yêu“ chỉ vẻn vẹn có bốn câu thơ ngắn, ông định nghĩa:
Yêu,
có nghĩa
Là
cùng người yêu
Chia
đều
Trái
đất thành hai nửa.
Hai
người yêu nhau là cả trái đất này. Còn nhà thơ Nga M.Lermôntốp (1814-1841) bằng
một cách nói khác trong thi ca, đã ví về tình yêu bất hủ đối với người đàn bà:
Tượng
thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu
thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Trở
lại với bài Biển Hát - Tình yêu thật huyền diệu biết bao, đã mang cho ta cả bàu
trời và trái đất tươi xanh, cuộc sống ngập tràn hạnh phúc cùng những vần thơ
đẹp nhất! Nhưng khi không còn em? Tác giả viết:
Khi anh hóa hàng phi lao trong sóng
bão
Là
đã hòa biển cả với cô đơn!
"Biển
cả" ở đây là hình tượng về tình yêu của người thiếu nữ đối với nhà thơ.
Khi anh đã hoà tình yêu em vào trong nỗi cô đơn, thì lòng anh sẽ bị giằng xé
bởi trăm ngàn cơn bão tố. Hay là:
Biển
có thể không biết mình hóa sóng
Để
cho bờ chìm đắm giữa lênh đênh
Em
có thể không còn nhớ đến...
Như
làn mây trôi mãi vô tình.
Có
thể như làn mây trôi vô tình kia, em đã quên đi những tháng năm đẹp đẽ ấy?
Nhưng trong lòng anh thì kỉ niệm tình yêu đôi ta mãi mãi không bao giờ
phai nhoà. Với nỗi tình mơ mộng của một trái tim da diết giữa đêm trăng mờ tỏ,
nhà thơ lại chạnh nhớ về tiếng biển, tiếng của tình yêu xưa:
Trời
đêm nay không mưa nhưng mà gió
Gió
đêm nay không mạnh nhưng mà xô
Trăng
đêm nay hơi vàng, xao và động
Anh
lại nằm nghe biển hát ngày xưa...
Bài
thơ đã được kết thúc ở đó. Tháng năm, như bến bờ lênh đênh, chìm đắm trong biển
cả tình em... người thi sĩ đã treo hồn mình lên tận nửa vành trăng xa.
Biển Hát là một bài thơ tình có nhiều hình tượng đẹp, sống động. Làn điệu thi
ca huyền ảo có thể làm xao xiết trái tim đời.
*
Trích "Phê bình & tiểu luận thi ca - Phạm Ngọc Thái"
B. VỀ BIỂN
Bờ
bãi đời người - Cuộc sống tình yêu
Trái
tim nhỏ em dựng cả toà sen chân phật tổ!
Yêu
thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.
( kỉ
niệm K.A: Người nữ sinh trường SPNN năm xưa.
Quê
hương thành phố
biển)
Em về biển để vùi vào trong cát
Nỗi buồn nước mắt
Những nát tan vòm ngực đã thương đau.
Biển cứ vỗ tan... nát tình biển cả
Xô mãi bờ với lá thông reo
Người thiếu nữ ấy dần thành cát trắng
Mang nỗi niềm không biết đã đi đâu?
Tháng năm trôi…tình cũ cháy như khêu
Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải
Đôi gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại
Đã thổi thành bão tố ở trong anh.
Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
Anh còn đây. Em hỡi, anh còn đây!
Nhớ những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ
Tóc nửa bạc rồi chỉ thấy gió mưa bay...
Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi!
Phạm Ngọc Thái
Lời
bình của PHƯƠNG TUẤN:
Bài
thơ kể về mối tình của một cô nữ sinh trường Sư phạm Ngoại ngữ với nhà thơ. Nỗi
thơ đầy lệ:
Em
về biển để vùi vào trong cát
Nỗi
buồn nước mắt
Những
nát tan vòm ngực đã thương đau.
"biển"
ở đây là thành phố quê hương của người con gái (như trong tựa đề bài thơ đã
viết), nhưng hình ảnh biển còn là biểu tượng của bãi-biển-đời-người hay là
tình-em-biển-cả:
Biển cứ vỗ tan... nát tình biển cả
Xô
mãi bờ với lá thông reo
Cái
hàng thông năm tháng đứng trên bờ biển hát, vừa như sự vô tình mà lại hữu tình
của thiên nhiên, với con sóng xô nát bờ khắc khoải mãi về người trinh nữ. Một
biển cuộc đời đầy sóng bão, người sống trong nó và... nó có thể nghiền nát con
người:
Người
thiếu nữ ấy dần thành cát trắng
Mang
nỗi niềm không biết đã đi dâu?
Người
con gái ấy đã đi không trở lại. Hình ảnh "cát" trong bài thơ này mang
màu sắc thơ siêu thực, tức là dạt vào trong chốn cát bụi đời người...
Tôi
xin phân tích bốn câu thơ làm tựa đề:
Bờ
bãi đời người - Cuộc sống tình yêu
Trái
tim nhỏ em dựng cả toà sen chân phật tổ!
Ta
cũng thể loài cua còng trong bể cả
Yêu
thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.
Tình
yêu của em đưa ta về nơi thánh thiện. Em chính là cả toà sen nát bàn phật tổ
của đời anh! Thế mà, trên "bờ bãi đời người" thân phận em vẫn
nổi chìm như kiếp rong rêu. Thì ra tình yêu không chỉ mang cho ta hạnh phúc, mà
còn là bi kịch đớn đau trong cuộc đời. Đây là bốn câu thơ hay nhất bài, hình
tượng đã đạt đến điểm đỉnh, khái quát nội dung tư tưởng của toàn bài để đưa tấm
phẩm bích Em Về Biển vào trong miếu mạo của thi ca.
Xin bình tiếp vào bài:
Tháng năm trôi…tình cũ cháy như khêu
Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải
Đôi gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại
Đã thổi thành bão tố ở trong anh.
Tình
cũ như ngọn đèn càng khêu càng cháy. Người con trai cũng như cây thông mòn mỏi
mãi, năm tháng dần thành mục ải... thì mối tình trong trắng thơ ngây, thơm mát
như ban mai của người con gái xưa lại hiện về xoa lên nỗi đau của lòng anh.
Hình bóng người sinh nữ cứ lặng lẽ, âm thầm mà cào xé tưởng như những trận bão
lòng không dứt.
Em
Về Biển tuy không đi sâu vào miêu tả tấm thân bên trong của người con gái, hồi
ức chỉ phục lại những ấn tượng có tính điển hình, như:
Đôi
gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại
Hay
là:
Những
nát tan vòm ngực đã thương đau
Nghĩa
là không thấy những hình ảnh yêu thương trần tục xuất hiện trong tình thi này,
chỉ có những hương vị thơm tho, thanh thoát, nên thơ... nhưng vẫn đầy cảm xúc
da diết, mộng mơ mà năm tháng không phai nhoà trong anh.
Đời
hiện hữu mà tình yêu lại là ảo ảnh. Cuộc sống chỉ còn là một bãi cát vô vi,
trắng phau để những trận bão tố lòng anh thổi mãi không thôi. Đến đây một mảng
thơ hiện thực được tràn vào, tình thơ lại càng thêm tha thiết:
Hàng
bạch đàn năm xưa còn đó
Anh
còn đây. Em hỡi! Anh còn đây,
Nhớ
những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ...
Những
buổi đón người yêu bên cổng trường... gợi lại bao nhiêu kỷ niệm để nói về một
thời đôi trai gái đã say đắm yêu nhau. Ta có thể mường tượng, bóng trăng huyền
diệu thuở ấy, bước chân em đi nhè nhẹ, những chiếc lá rơi khẽ khua lên xào xạc.
Ôi! Tấm thân của người con gái như một tảng thiên thạch trinh trắng vô vàn,
cuốn hút cả những linh hồn. Chạm vào thiên thạch ấy, mọi sức mạnh đều tiêu tan
mềm nhũn để tan hoà thành nước. Ánh mắt, đôi môi, cả cặp "tuyết lê"
trắng ngần, trinh khôi của người thiếu nữ tựa như đôi mỏm núi kỳ vĩ nhô lên làm
nên luỹ thành sừng sững nghìn năm, là thiên kiệt tác nhân sinh của loài
người. Khi ta áp môi hôn, khi đôi bàn tay man dại của tạo hoá đặt vào đó,
nó nóng hổi và huyền thoại...
Nhà thơ đã từng sống qua nửa thế kỉ, chứng nhận bao điều lớn lao cùng những điên đảo xẩy ra trong thế giới loài người, để cuối cùng anh lại quay về, chỉ ngợi ca người yêu bất tử hơn mọi thứ trên đời. Thế mà đời người như bóng câu bay qua trong vòm trời vô định, tất cả đều tan vỡ lẫn vào trong cát bụi cuộc đời - Như những dòng thơ kết thúc trong Em Về Biển này :
Nhà thơ đã từng sống qua nửa thế kỉ, chứng nhận bao điều lớn lao cùng những điên đảo xẩy ra trong thế giới loài người, để cuối cùng anh lại quay về, chỉ ngợi ca người yêu bất tử hơn mọi thứ trên đời. Thế mà đời người như bóng câu bay qua trong vòm trời vô định, tất cả đều tan vỡ lẫn vào trong cát bụi cuộc đời - Như những dòng thơ kết thúc trong Em Về Biển này :
Tóc
nửa bạc rồi chỉ thấy gió mưa bay...
Tóc
nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi!
Mái
tóc sương nhà thơ soi xuống dòng sông vô cùng, vô tận của thời gian, lẫn nhoà
trong tiếng gió mưa phủ kín đất trời. Năm tháng qua đi lặng lẽ mà héo úa, như
bao chiếc lá vàng rơi rụng xuống, phủ lên trên những hồi ức về người con gái
xưa một nấm mồ tình.
Trích
"Phê bình & tiểu luận thi ca - Phạm Ngọc Thái"
Hà Nội - 5/2014
N.T.H
Giảng viên Trường ĐH Sư
phạm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét