Bà Đồ

Văn tế Tướng Quân


Ông hỡi ! ông ơi !
Đất Cờ Hoa ngày đông tháng giá

Nghe tin ông lòng dạ bồi hồi
Tưởng ông về nước ông "chơi"

Nào ngờ ông "ợ" những lời bất lương
Dân Việt khắp bốn phương tỵ nạn
Lòng căm hờn oán thán triền miên
Tôi đành mượn bút mượn nghiên
Tiễn đưa ông sớm về miền "âm cung"


. . . . .
. . . . .

"Đồ" tôi mới có đôi lời khóc ông :
Nhớ ông xưa :

Con cầu tự, thánh phò, thần trợ, công tử nhà quan, mang cung cách đàng hoàng trong lầu son gác tiá.

Mà ông nay:

Già sanh tật, ma hành, quỷ ám, phụ mẫu chi dân, sao hành sử bất lương như xó chợ đầu đường.

Đất nước tang thương,
Dân tình đói khổ,
Không một lời san sẻ nỗi đau.
Lương tâm ông để ở đâu?
Mà nay ông nỡ van cầu kẻ gian?
Con người ông thuở trước:

Yêu nước không bằng canh mạt chược.
Thương dân hẳn kém độ đá gà

Tiếng ông còn văng vẳng vang xa

Lúc lên voi, ông chính chị, chính em, hươu hươu, vượn vượn, chẳng ai hiểu điều ông muốn nói.
Khi xuống chó, ông tuyên bố, tuyên mẹ, vung vung, vít vít, rõ lòng còn ham hố lợi danh.

Ôi! Nhất Tướng công thành, bao nhiêu xương trắng .
Ông đang tâm bán đứng linh hồn
Chút hư danh làm ông mờ mắt
Miếng bánh vẽ khiến dạ u mê
Đâu còn những cảnh như "xi nê":

Ông mặc đồ bay đen, thắt "phu la" đỏ, ầm ầm bay bổng trên cao, anh dũng lao vào đất địch, bao nữ sinh trong trắng thơ ngây, nhìn ông như thần tượng.

Chỉ thấy thấp thoáng một đoạn tuồng:

Ông diện "com lê" xám, chơi "cà vạt" hoa, âm thầm lê bước dưới đường, nhục nhã trở về hàng giặc, mụ nặc nô giang hồ tứ chiếng, ngó ông tựa ăn mày.

Ới ông ơi là ông ơi !

Dù một lần thất trận lưu vong, nhưng ông đã có thời mang danh lãnh tụ .
Sao đành bỏ lý tưởng tự do, chiến hữu, đồng bào, để thành kẻ thất phu?

Thật ra ông cũng có công to
Làm tục ngữ, ca dao sáng tỏ
Trọn nghĩa câu "tin bợm mất bò"
"Tin bạn mất vợ nằm co một mình"
Ông nghĩ sao ?

Bậc hiền tài trên thế giới biết bao người, ông chẳng ghé thăm, học hỏi tìm đường cứu nước, cho rõ câu đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu .

Bọn gian manh trong nước Việt chỉ mấy tên, ông cố xin về, xum xoe hết lời nịnh hót, đúng là phường mã đi tầm mã, ngưu đến tầm ngưu.

Việc ông làm :
Xấu Mẹ, nhục Cha, tủi Thầy, hổ Bạn .
Sông hận, Núi căm, Biển hờn, Rừng oán
Anh hùng, liệt nữ, hổ thẹn gục đầu
Tử sĩ, thương binh, ngậm ngùi rơi lệ .
Ông ơi ! ông sống nữa làm chi !
Chẳng xứng câu "hàng thần lơ láo"
Chỉ là phường "sớm đánh, tối đầu"
Quốc gia, Tự do ông đà bội phản
Cộng sản, Độc tài nó chửa dung ông
Tuổi ông gần đất xa trời
Nay mai cũng sẽ lìa đời ra đi
..................................
Ông chết đi lấy gì ... mà phủ!!
Ô hô ! ai tai !

Bà Đồ

Không có nhận xét nào: