THƠ VỖ MẶT TRỜI
Ngàn dặm thư ngươi rồi cũng tới
Ta trên giường bệnh vén môi cười
Người qua Hương Cảng tìm vui mới
Ta ráng tìm quên truyện đổi đời
Ngươi kể võ vàng dăm kỷ niệm
Ngàn đêm lao ngục héo mòn trôi
Ta van hải tặc, van thần biển
Để một lần ngươi tới bến vui
Để thấy văn chương nơi đất trích
Còn thua sỏi đá dưới chân ngươi
Dế Già,* hát dạo long tâm phách
Vưà múa vừa ca đến hụt hơi
Bạo lực nhìn đời bằng mắt gỗ
Bồn Lừa,** bị búa, liệt tay rồi
Đòn thù chấn não, sai gân cổ
Chôn sống văn chương dưới mộ hôi
Ta vẫn in thơ đem bán dạo
Toan đem nhục nước gả cho người
Kinh Kha chỉ thấy trong phim xạo
Bạo chúa giờ nhan nhản khắp nơị
Ngàn dặm thư ngươi rồi cũng tới
Di ngôn này ta gửi riêng ngươi:
-"Bạo hành đớn mạt như lang sói
Thơ sẽ hiên ngang vỗ mặt trờị"
Chất xám ta dùng không giới hạn
Thơ mang chân lý tặng cho người
Rừng gươm, biển lửa ta đâu ngán
Ta vẫn như thơ đứng giữa đời
Bạo lực trét bùn lên đuốc sáng
Một nhà văn gục, vạn người đui
Trống đồng, bia đá đều bi thảm
Phản ánh gương buồn hậu thế soi
Khắc lên trán gỗ lằn vôi hảo
Tuyên chiến cùng thô bạo mọi thời
Thơ mãi tung hoành trong mắt bão
Ngươi còn ham viết nữa hay thôỉ
*Phạm Duy
**Duyên Anh
21-5-88
HHC/TTDN/41
Ngàn dặm thư ngươi rồi cũng tới
Ta trên giường bệnh vén môi cười
Người qua Hương Cảng tìm vui mới
Ta ráng tìm quên truyện đổi đời
Ngươi kể võ vàng dăm kỷ niệm
Ngàn đêm lao ngục héo mòn trôi
Ta van hải tặc, van thần biển
Để một lần ngươi tới bến vui
Để thấy văn chương nơi đất trích
Còn thua sỏi đá dưới chân ngươi
Dế Già,* hát dạo long tâm phách
Vưà múa vừa ca đến hụt hơi
Bạo lực nhìn đời bằng mắt gỗ
Bồn Lừa,** bị búa, liệt tay rồi
Đòn thù chấn não, sai gân cổ
Chôn sống văn chương dưới mộ hôi
Ta vẫn in thơ đem bán dạo
Toan đem nhục nước gả cho người
Kinh Kha chỉ thấy trong phim xạo
Bạo chúa giờ nhan nhản khắp nơị
Ngàn dặm thư ngươi rồi cũng tới
Di ngôn này ta gửi riêng ngươi:
-"Bạo hành đớn mạt như lang sói
Thơ sẽ hiên ngang vỗ mặt trờị"
Chất xám ta dùng không giới hạn
Thơ mang chân lý tặng cho người
Rừng gươm, biển lửa ta đâu ngán
Ta vẫn như thơ đứng giữa đời
Bạo lực trét bùn lên đuốc sáng
Một nhà văn gục, vạn người đui
Trống đồng, bia đá đều bi thảm
Phản ánh gương buồn hậu thế soi
Khắc lên trán gỗ lằn vôi hảo
Tuyên chiến cùng thô bạo mọi thời
Thơ mãi tung hoành trong mắt bão
Ngươi còn ham viết nữa hay thôỉ
*Phạm Duy
**Duyên Anh
21-5-88
HHC/TTDN/41
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét