'DEATH BY
CHINA' : Đọc và chết lặng
Trang 5 / 5
4. Sữa melamine - “vũ khí hủy diệt hàng loạt”
Trong phần đầu tiên của
cuốn sách Death by China đã đề cập đến những
sản phẩm độc hại “made in China” như sữa có chất melamine, đồ chơi trẻ em chứa
độc tố…
Những dòng mở đầu cuốn sách lên án các nhà sản
xuất Trung Quốc một cách gay gắt: “Trong lĩnh vực hàng tiêu dùng, những doanh
nhân Trung Quốc vô đạo đức đang làm thị trường thế giới ngập trong cơn lũ hàng
loạt hàng hóa làm hại xương cốt, gây ung thư, gây cháy nổ, độc và giết người.
Đối với trẻ em, các sản phẩm nguy hiểm đó bao gồm từ vòng tay, vòng cổ và đồ
chơi có chất chì, cho đến quần áo gây cháy và quần yếm chứa độc tố.
Dòng sữa… giết thận
Hai tác giả Peter Navarro và Greg Autry cho biết
từ lâu nay, đồ ăn và thuốc của Trung Quốc luôn xếp số 1 trong danh sách bị chặn
lại ở biên giới hoặc bị thu hồi theo lệnh của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược
phẩm Mỹ và Cơ quan An toàn Thực phẩm châu Âu. Thế mà, điều đáng lo ngại là các
hãng thuốc Trung Quốc đang chiếm phần lớn thị trường thế giới: 70% lượng
penicillin, 50% lượng aspirin, 33% lượng Tylenol và rất nhiều kháng sinh,
enzim, vitamin (ví dụ họ cung cấp tới 90% lượng vitamin toàn cầu).
Melamine là một hóa chất hữu cơ rất giàu đạm (nitơ).
Khi kết hợp với formaldehit, nó tạo thành keo melamine, rất bền nên được dùng
để làm phoocmica, bảng trắng. Nó còn được sử dụng trong sản xuất chất cháy
chậm, phân bón hoặc nhựa siêu dẻo. Đó là thứ hóa chất hữu ích nhưng nếu “bổ
sung melamine” vào các sản phẩm như sữa bột trẻ em, thức ăn chó mèo, v.v. thì
sẽ là… giết thận.
Tháng 9-2008, vụ bê bối “sữa melamine” bắt đầu ở
Bắc Kinh, khi Thủ tướng New Zealand, bà Helen Clark, thông báo cho Bắc Kinh về
hiện tượng sữa nhiễm độc nhưng phải tới giữa tháng thì chính quyền Trung Quốc
mới có phản ứng (đặc biệt theo hướng ngăn chặn truyền thông đưa tin về sự cố).
Nhân viên nhà nước Trung Quốc
đang tiêu hủy sữa nhiễm melamine.
Tính đến cuối năm 2008, ở Trung Quốc có gần
300.000 trẻ em bị bệnh sỏi thận và suy thận, sáu trẻ chết. 22 công ty sản xuất
sữa đã cho melamine vào sản phẩm để tăng đạm. Theo Navarro và Autry, melamine
vốn giàu nitơ, mà lượng nitơ đó thì rất giống như một hàm lượng protein cao.
Nói cách khác, không phân biệt được đạm tự nhiên trong sữa với nitơ của
melamine, kể cả thông qua xét nghiệm. Chưa kể melamine lại còn rẻ hơn nhiều so
với đạm thật nên các nhà sản xuất mới đang tâm phạm tội. Điều đáng nói là bọn
họ đã có tiền sử cho melamine vào thực phẩm từ năm 2007, tuy hồi đó “mới chỉ”
giới hạn ở thức ăn chó mèo. Đồ ăn nhiễm độc đã làm chết hàng chục ngàn chó mèo
ở châu Âu, Mỹ và Nam Phi.
“Mặt dày tâm đen”
Câu hỏi đặt ra như thường lệ, là tại sao họ làm
thế? Navarro và Autry cho biết: “Đôi khi độc tố có trong thực phẩm và dược phẩm
là hậu quả tình cờ của các yếu tố như kỹ thuật sản xuất thấp kém, xử lý không
vệ sinh hoặc ô nhiễm đất, do môi trường bẩn”. Nhưng câu trả lời chính xác nhất,
theo hai tác giả, là “sự suy thoái đạo đức” của người Trung Quốc, bắt nguồn từ
sự đổ vỡ của những nguyên tắc Khổng giáo và một “khoảng trống đạo đức”. Suy thoái
đạo đức thúc đẩy người ta săn tìm lợi nhuận bằng mọi giá; cộng thêm vào đó là
nạn tham nhũng ở quan chức và hành pháp lỏng lẻo, kết quả là đã sản sinh ra một
danh sách dài những hóa chất độc hại mà các doanh nhân “mặt dày tâm đen” (theo
cách gọi của hai tác giả) cho vào thực phẩm và dược phẩm để thay đổi thành
phần, hương vị hoặc để bảo quản.
Điều kinh khủng có lẽ là câu chuyện mà Death
by China tiết lộ sau đây: Liên quan đến melamine, vào năm 2010, nhà báo
Triệu Liên Hải (Zhao Lianhai) bị kết án tù sau một phiên tòa mà tại đó bị cáo
không được quyền cung cấp bằng chứng. Nhưng tội của Triệu không phải là cho
melamine vào sữa, mà lại là “gây rối trật tự xã hội”, do ông đã tìm cách công
bố ra dư luận những vụ sữa nhiễm độc, mà con trai ông là một nạn nhân.
Navarro và Autry kết luận: “Đó là lý do tại sao
CHND Trung Hoa sẽ không bao giờ có thể cung cấp cho chúng ta sản phẩm lương
thực đảm bảo an toàn. Không như những quốc gia dân chủ nơi quyền tự do ngôn
luận và tự do tập hợp là thiêng liêng và góp phần đưa ra ánh sáng những hành vi
sai phạm, Trung Quốc che giấu tất cả…”.
Vì thế cho nên hậu quả không chỉ là sữa melamine,
mà còn là heparin, trà, đậu xanh… nhiễm độc. Ví dụ như trà - một trong những
đặc sản Trung Hoa. Death by China trích lời một cựu quan chức Cục Quản
lý Thực phẩm và Dược phẩm Mỹ, tả lại kỹ thuật sấy khô lá chè: “Nhà sản xuất đổ
lá chè lên sàn kho và dùng xe tải chà lên… để khí thải tỏa ra từ xe sẽ làm lá
khô mau hơn. Và do Trung Quốc dùng xăng pha chì để chạy ô tô cho nên không còn
cách nào hiệu quả hơn để biến lá trà xanh thơm tho thành một thứ vũ khí giết
người”.
Còn ở Nhật Bản, một nhà phân phối đã nhập khẩu
hơn 50.000 kiện đậu xanh đông lạnh từ Công ty Thực phẩm Yên Đài Bắc Hải (Yantai
Beihai) ở tỉnh Sơn Đông. Một số lượng lớn người dùng thứ đậu này đã bị các
triệu chứng buồn nôn và ói mửa khiến nhà chức trách phải vào cuộc điều tra. Kết
quả là giới chức y tế Nhật Bản phát hiện thấy nồng độ thuốc trừ sâu trong sản
phẩm cao gần gấp 35.000 lần hàm lượng cho phép.
Cuối cùng, với tựa đề Chết vì tay Trung Quốc,
đối đầu với con rồng - lời kêu gọi hành động toàn cầu, cuốn sách không
dừng lại ở mô tả thực trạng mà cũng đưa ra một số khuyến cáo. Đối với vấn nạn
thực phẩm và dược phẩm bị nhiễm độc, cuốn sách cho rằng người tiêu dùng Mỹ cần
xác định vài việc phải làm, ví dụ đọc kỹ nhãn mác sản phẩm, đòi hỏi nhà nhập
khẩu phải ghi rõ nước xuất xứ và ủng hộ những đối tác thương mại đáng tin cậy
của Hoa Kỳ như Nhật Bản, Mexico và Đức…
Peter Navarro và Greg Autry.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét