Mao Trạch Đông ngàn năm công tội
Chương 21
Mao Lưu đoạn tuyệt
Lâm Bưu và Mao Trạch Đông |
Đại hội 7.000 người không giải
quyết được vấn đề “tả” khuynh từ gốc rễ, chính sách điều chỉnh không được quán
triệt, nhiều người mang tâm lý cầu may, chỉ cần năm nay nông nghiệp được mùa,
là sang năm mọi việc đều tốt đẹp.
Dựa vào kinh nghiệm chính trị,
cán bộ cấp cao cảm thấy Mao Trạch Đông sẽ tiếp tục chống hữu, nên án binh bất
động.
Đầu tháng 5-1962, Lưu Thiếu Kỳ
triệu tập Hội nghị công tác trung ương thảo luận báo cáo kế hoạch điều chỉnh
năm 1962 do Chu Ân Lai, Trần Vân, Lý Tiên Niệm chủ trì khởi thảo, chủ yếu là
giảm số người làm công ăn lương và số dân thành thị, khôi phục danh dự cho
những người bị qui là phái hữu, và phát triển nông nghiệp. Mao Trạch Đông an
dưỡng ở Vũ Xương. Lâm Bưu nghỉ ngơi ở Tô Châu Trần Vân ốm không dự họp.
Vào lúc này, trên dưới đều thấy
khoán sản tới hộ có thể cứu đói thoát nghèo, nhưng việc này trái với Tư tưởng
Mao Trạch Đông, nên không dám làm. Nhưng một số nơi vẫn làm chui, như 30% tổng
số đội sản xuất ở An Huy, có vùng đến 70%. Ở Hà Nam, đất phần trăm và đất cho
nông dân mượn chiếm 16% đất canh tác, có nơi tới 28%. Nông dân gọi đó là “chính
sách cứu mạng”. Đa số uỷ viên Thường vụ Bộ Chính trị đều ủng hộ ý kiến của nông
dân mong muốn khoán sản tới hộ, nhưng Mao bác bỏ. Nếu việc Mao bắt đầu thực
hiện Công xã hoá là xuất phát từ hảo tâm, hậu quả mấy chục triệu người chết đói
là điều ông ta không ngờ tới, thì việc vẫn không chịu thay đổi chính sách lúc
này lại do ác ý.
Ngày 6-8-1962, Mao triệu tập Hội
nghị công tác trung ương tại Bắc Đới Hà. Đây là cuộc phản công của Mao kể từ
khi kiểm điểm sai lầm và thực hiện chính sách điều chỉnh. Ngay buổi họp đầu,
Mao đã nói về đấu tranh giai cấp, phê phán “làm ăn riêng lẻ”. Thế là những
người chủ trương khoán sản đến hộ từ Trần Vân, Đặng Tử Khôi trở xuống đều kiểm
thảo.
Tiếp đó, Hội nghị Trung ương 10
khoá 8 họp tại Bắc Kinh. Trong cuộc họp trù bị kéo dài 29 ngày, Mao phê phán
“làn sóng làm ăn riêng lẻ” của Đặng Tử Khôi, làn sóng “lật án” của Bành Đức
Hoài, cuối cùng lại phê phán tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” lật án cho Cao Cương,
nêu lên “tập đoàn chống đảng” Tập Trọng Huân, Giả Thác Phu, Lưu Cảnh Phạm để
chặt phăng “nhóm Tây Bắc” của Bành Đức Hoài. Ngày 24-9, hội nghị chính thức bắt
đầu. Mao không bảo vệ “đường lối chung” nữa, mà đưa ra “đường lối cơ bản”: “Xã
hội XHCN là một giai đoạn lịch sử khá dài. Trong giai đoạn này còn có giai cấp
mâu thuẫn gia; cấp và đấu tranh giai cấp, tồn tại cuộc đấu tranh giữa hai con
đường xá hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa, có nguy cơ phục hồi chủ nghĩa tư
bản… Từ nay, chúng ta phải nhắc đến hàng năm, hàng tháng, hàng ngày, để có nhận
thức tương đối tỉnh táo về vấn đề này, có một đường lối Mác xít-Leninnít”. Mao
lặng lẽ dùng “đường lối cơ bản” ấy thay thế “đường lối chung”. Nắm kinh tế thất
bại, Mao muốn thắng lại về chính trị. Mao không biện hộ cho “ba ngọn cờ hống”
nữa, không biện hộ cho quan hệ giữa “một ngón tay và chín ngón tay” nữa, vì như
thế rất bị động. Mao rút khỏi lĩnh vực kinh tế mà ông không am hiểu, chuyển
sang lĩnh vực chính trị quen thuộc, rút lui về kinh tế để chuyển sang tấn công
về chính trị. Địch thủ Mao tấn công chẳng phải ai xa lạ, chính là Lưu Thiếu Kỳ,
Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Trần Vân… những người đã lãnh đạo đất nước vượt qua
thời kỳ khó khăn, giữ cho chính quyền không sụp đổ, khiến Mao Trạch Đông vẫn
ngồi được trên ngôi báu chí tôn.
Công cuộc điều chỉnh kinh tế quốc
dân bắt đầu từ nửa cuối năm 1960 đã thu được thành quả nổi bật, kinh tế quốc
dân năm 1963 có xu thế hồi phục toàn diện. Kinh tế vừa chuyển biến tốt, Mao lại
bắt đầu vật vã, chuyển sang tấn công về chính trị, đột phá khẩu vẫn là nông
thôn. Tại Hội nghị công tác trung ương tháng 2-1963, Mao quyết định triển khai
phong trào “tứ thanh” (trong sạch về chính trị, kinh tế, tổ chức, và tư tưởng)
trong nông thôn cả nước.
Ngày 15-11-1960, Mao từng viết:
“Cả nước 2/3 khu vực tình hình rất tốt đẹp, 1/3 rất không tốt đẹp. Phải có thời
gian chú ý đến 1/3 này, nơi đó kẻ xấu cầm quyền, giết người, nhân dân đói rách,
cuộc cách mạng dân chủ chưa thành công, các thế lực phong kiến tác oai tác
quái, càng thêm thù địch chủ nghĩa xã hội phá hoại quan hệ sản xuất và lực
lượng sản xuất xã hội chủ nghĩa”.
Ngày 8-6-1964, Mao nói rõ hơn:
“1/3 quyền lực ở nước ta không nằm trong tay nhân dân, mà trong tay kẻ thù”.
Mao đổ trách nhiệm về tình hình nghiêm trọng do “ba ngọn cờ hồng” gây ra lên
đầu đông đảo cán bộ nông thôn và những phần tử địa chủ, phú nông đang bị quản
chế.
Căn cứ vào đánh giá trên, tỉnh Hồ
Nam xác định có 30 huyện nằm trong tay Quốc Dân Đảng, chiếm trên 1/3 số huyện
trong toàn tỉnh. Trong phong trào Đại tiến vọt và Công xã hoá, 30 huyện trên
đều là những huyện chấp hành chỉ thị của Mao kiên quyết nhất, liều lĩnh khoác
lác nhất, tỉ lệ ăn tập thể cao nhất, nộp lương thực nhiều nhất, do đó số người
chết đói cũng nhiều nhất, tình hình các tỉnh khác cũng tương tự.
Để chứng tỏ mình luôn luôn đúng
đắn, Mao Trạch Đông cần hy sinh hàng loạt phần tử tích cực đã theo Mao; qui họ
là kẻ thù giai cấp, coi tội ác tày trời làm chết đói 37,55 triệu người do đường
lối cực tả của ông ta gây ra là “tiếp tục cuộc đấu tranh sống còn giữa hai giai
cấp lớn đối kháng trong quá trình cách mạng xã hội chủ nghĩa 10 năm qua”, coi
phong trào “Tứ thanh” là cuộc đấu tranh lâu dài của bần nông và trung nông lớp
dưới tiếp tục chống kẻ thù giai cấp, Mao biến mình từ tội phạm đầu sỏ của tai
hoạ trên thành đại cứu tinh đưa nhân dân thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.
Lưu Thiếu Kỳ lãnh đạo phong trào
“Tứ thanh”, muốn theo luồng tư duy của Mao Trạch Đông, đổ trách nhiệm về tai
hoạ lớn này lên đầu kẻ thù giai cấp. Mao kêu gọi cán bộ các cấp xuống cơ sở
tham gia “Tứ thanh”, nhưng không chuyển. Để thực hiện chỉ thị của Mao, Lưu
Thiếu Kỳ gọi Trưởng ban Tổ chức Trung ương An Tử Văn đến sắp xếp cụ thể, đồng
thời tuyên bố: những ai không tham gia “Tứ thanh”, thì không được làm uỷ viên
Trung ương, Bí thư Tỉnh uỷ, Thành uỷ, Khu uỷ nữa, thế là 180 cán bộ cấp bộ và
cấp tỉnh, trên 1.000 cán bộ cấp khu sôi nổi tham gia. Điều đó khiến Mao giật
mình: quyền lớn rơi vào tay kẻ khác rồi!
Tuy chính sách “ba tự một bao”
khiến trăm họ có cơm ăn, đất nước thoát khỏi khủng hoảng. khiến ngai vàng của
Mao không sụp đổ nhưng Mao không công nhận, vì như vậy là thừa nhận mình sai
lầm, Mao cần trước tiên lợi dụng “phái đi con đường tư bản” này để ổn định nông
thôn, làm ra lương thực, giữ vững giang sơn, sau đó sẽ đánh đổ họ. Mao cho rằng
người uốn nắn sai lầm của Mao tất sẽ là phái phản đối trong tương lai. Mao
không thể quên tình cảnh đáng sợ tại Đại hội 7.000 người khi toàn đảng nghi ngờ
đường lối và truy cứu trách nhiệm của ông ta. Mao nói “ba tự một bao” là tội ác
rất lớn, coi những cán bộ thực hiện chinh sách này là “phái đương quyền trong
đảng đi con đường tư bản chủ nghĩa”.
Sự việc Lưu Thiếu Kỳ lo ngại nhất
đã xảy ra. Trong cuộc họp ngày 28-12, Mao nói trong đảng hiện ít nhất có hai phái,
phái xã hội chủ nghĩa và phái tư bản chủ nghĩa. Rồi nói vỗ mặt Lưu: “Ông thì có
gì ghê gớm, tôi chỉ cần động ngón tay út là có thể đánh đổ ông ngay”. Đó là
khởi điểm đoạn tuyệt giữa hai người.
Mao cho rằng tuyệt đại đa số cán
bộ trong hệ thống đảng và chính quyền theo Lưu Thiếu Kỳ rồi, giờ phải gửi gắm
hy vọng vào quân đội. Tháng 10-1963, Mao viết thư cho Lâm Bưu, yêu cầu cử La
Thụy Khanh, Dương Thành Vũ… dẫn đầu cán bộ quân đội tham gia phong trào “Tứ
thanh” kèm theo bài thơ của Tào Tháo “Quy tuy thọ”, ngầm cho biết Mao sẽ thay
đổi người kế tục, nhắc Lâm giữ gìn sức khỏe, chuẩn bị gánh vác trọng trách.
Ngày 26-12-1964, Lâm Bưu, Trần Bá
Đạt, Khang Sinh trở thành thượng khách nhân kỷ niệm ngày sinh thứ 71 của Mao.
Nhật ký Lâm Bưu viết: “Mao uống
một bình Bạch sa dạ, thứ rượu ngon nhất Hồ Nam, hỏi đi hỏi lại: “Trung ương có
người muốn cướp quyền, muốn thực hiện chủ nghĩa xét lại, làm thế nào đây? Chắc
quân đội không theo họ chứ. Bộ Chính trị. Ban Bí thư Trung ương, Chính phủ đều
muốn loại bỏ họ Mao này. Ta vẫn là Chủ tịch Đảng, Chủ tịch Quân uỷ, ép ta tạo
phản, ta sẽ làm cho trời nghiêng, đất lệch”
Cuối năm 1964 do các nguyên soái
Hạ Long, Diệp Kiếm Anh và đại tướng La Thụy Khanh đề xướng và tổ chức, quân đội
Trung Quốc dấy lên cao trào đua tài kỹ thuật quân sự trong các quân binh chủng,
Mao Trạch Đông và các nhà lãnh đạo khác rất hoan nghênh, và từng trực tiếp đến
xem các cuộc thi đấu này. Nhưng ngày 29-12 năm ấy, Lâm Bưu đột nhiên ra chỉ thị
phủ định hoạt động trên, phê bình huấn luyện quân sự làm quá nổi bật, chiếm quá
nhiều thời gian, ảnh hưởng đến công tác chính trị trong quân đội. Lâm Bưu yêu
cầu năm 1965 phải ra sức tăng cường công tác chính trị tư tưởng, dấy lên cao
trào học tập tác phẩm của Mao.
Vậy là Lâm Bưu chỉ một phiếu đã
phủ định Quân uỷ Trung ương, phủ định cả Mao Trạch Đông. Chỗ tế nhị nhất là Mao
đã ngầm tán thành sự phủ định này. Không được Mao bật đèn xanh, Lâm Bưu đâu dám
làm như vậy. Sở dĩ Mao cho phép Lâm Bưu đụng đến quyền uy của mình, một là bởi
Lâm Bưu chủ trương thay thế hoạt động huấn luyện và đua tài quân sự bằng dấy
lên cao trào học tập tác phẩm Mao rộng lớn hơn trong toàn quân, phần quyền uy
Mao mất mát sẽ được bù lại hàng chục, hàng trăm lần. Hai là Mao đang đánh bài
ngửa với Lưu Thiếu Kỳ, người đang chiếm được đa số trong Bộ Chính trị và Ban
chấp hành trung ương, Mao cố ý tăng cường quyền uy của Lâm Bưu tới mức có thể
áp đảo đa số ấy. Quả nhiên Mao không thất vọng, một phong trào quần chúng học
tập và vận dụng tác phẩm của Mao mang màu sắc cuồng nhiệt tôn giáo đã được dấy
lên trong 3 triệu quân đội rồi phổ cập trong cả nước. Đây là sự chuẩn bị về dư
luận, tư tưởng và chính trị quan trọng nhất cho đại cách mạng vãn hoá. Từ 1965
đến khi kết thúc Đại cách mạng văn hoá, Trung Quốc đã phát hành tổng cộng 5 tỷ
cuốn “Trích lời Mao Chủ tịch”.
Việc Mao tuyên bố “đánh đổ” Lưu
Thiếu Kỳ (tại Hội nghị công tác Trung ương 28-12-1964) khiến toàn Đảng chấn
động. Để hàn gắn vết rạn lớn này, chiều 13-l-1965, Lưu chủ động tự kiểm điểm
trước cuộc họp nội bộ có 17 uỷ viên Bộ Chính trị tham gia, mọi người phê bình,
giúp đỡ, Trần Bá Đạt ghi chép về báo cáo Mao. Trong hơn một năm sau đó, bề
ngoài Lưu Thiếu Kỳ vẫn chủ trì công tác tuyến một, tiến hành các hoạt động nhà
nước bình thường trên cương vị Chủ tịch nước, nhưng Mao không làm việc với Lưu
và Ban Bí thư nữa, mà ngầm chỉ huy Lâm Bưu, Giang Thanh cùng một số ít người
khác chuẩn bị cuộc đấu tranh mới, thực tế là thành lập một Trung ương mới, một
Bộ tư lệnh riêng.
Chương 22
Bộ tư lệnh thứ hai
trong đảng
Thất bại trong ba năm Đại tiến
vọt trở thành cơn ác mộng của Mao Trạch Đông. Làm 37,55 triệu người chết đói,
tổn thất 120 tỉ NDT là một chính sách bạo ngược mà không một hôn quân, bạo chúa
nào trong lịch sử có thể theo kịp. Bất kể trước đây sáng suốt, vĩ đại đến đâu,
có cống hiến lớn lao đèn chừng nào, cũng không thể bù đắp được sai lầm khủng
khiếp này. Mao không thể quên được quang cảnh Đại hội 7.000 người, một hình ảnh
thu nhỏ của toàn đảng, sự tin cậy, yêu mến và ủng hộ đối với Mao lung lay rõ
rệt. Chỉ cần Lưu Thiếu Kỳ giơ tay hô to “Ba ngọn cờ hồng là sai lầm đường
lối!”, thì toàn đảng, toàn dân sẽ cùng hỏi tội Mao. Không thể tiêu cực ngồi chờ
Lưu Thiếu Kỳ triệu tập Đại hội 9 thanh toán sai lầm của “ba ngọn cờ hồng”, Mao
phải tích cực, chủ động tấn công, lợi dụng ưu thế nắm quyền phát ngôn, đổi
trắng thay đen, thanh toán “sai lầm ba tự một bao”.
Tháng 2-1964, Kim Nhật Thành thăm
Trung Quốc. Hội đàm với Kim, Mao đã phủ định sạch trơn các chính sách điều
chỉnh trong thời kỳ khó khăn, phê phán Lưu Thiếu Kỳ muốn đánh sập chủ nghĩa xã
hội, với cương lĩnh đối nội “ba tự một bao”, cương lĩnh đối ngoại “ba hoà một
ít” (hoà hoãn với đế quốc xét lại và chủ nghĩa dân tộc phản động, ít ủng hộ
phong trào giải phóng dân tộc). Nội dung trên được truyền đạt trong cán bộ cấp
cao, Lưu Thiếu Kỳ liền trở nên mờ nhạt.
Phản đối “ba tự một bao” và “ba
hoà một ít” là căn cứ lý luận và cương lĩnh chính trị để Mao đánh đổ Lưu Thiếu
Kỳ. Không một ai trong ĐCSTQ dárn đứng ra bênh vực Lưu, mặc dù họ đều biết các
chính sách do Lưu thực hiện đã cứu vãn cuộc khủng hoảng kinh tế, chính trị ở
Trung Quốc, giữ vững chính quyền cộng sản.
Mao cần trợ thủ để tác chiến với
hệ thống đảng và chính quyền do Lưu Thiếu Kỳ và Đặng Tiểu Bình đại diện. Lâm
Bưu và quân đội chỉ có vai trò phối hợp về chiến lược. Tiến hành một cuộc đấu
tranh lớn như vậy cần một đấu sĩ xông pha trận mạc trong chiến dịch và chiến
đấu. Chân lý đã tuột khỏi tay Mao, chỉ dựa vào quyền thế ép người nên rất khó
tìm được bạn tri kỷ tâm đầu ý hợp. Trong Bộ Chính trị, Ban Bí thư có nhiều
chính khách tài trí hơn người như vậy mà chẳng dùng được ai, phần lớn họ theo
Lưu, Đặng, đứng về phía đối lập với Mao cả rồi. Thế là Mao quyết tâm bồi dưỡng
Giang Thanh, hình thành một phái do Giang Thanh làm trung tâm xuất hiện trên vũ
đài chính trị Trung Quốc, bản thân Mao đứng sau Giang, tăng cường mạnh mẽ sức
mạnh hô phong hoán vũ của phái này.
Cơn lốc Đại cách mạng văn hoá
bùng lên năm 1966 khiến nhân dân toàn Trung Quốc chóng mặt, cũng làm cho các
nhà quan sát trên toàn thế giới sững sờ, không biết Mao định làm gì. Các nhà
trí thức lương thiện thường hiểu Mao theo ý nghĩa chính diện, cho rằng Mao muốn
phát động quần chúng cải tạo đảng, giám sát đảng, khiến đảng cách mạng hoá và
dân chủ hoá. Bốn mươi năm sau khi màn kịch lịch sử đó qua đi, những gì để lại
vẫn khiến người ta hoa mắt. Có người nói Mao muốn phòng ngừa và chống xét lại,
nhưng chọn nhầm đối tượng đả kích; có người nói Mao vẫn theo đuổi một xã hội
mới công bằng hợp lý, nhưng phương pháp có vấn đề; có người nói Mao đầy động cơ
cao thượng, nhưng hai tập đoàn chống đảng Lâm Bưu, Giang Thanh làm cho mọi việc
rối tung lên. Thật ra, sự việc rất giản đơn. Muốn che đậy sai lầm trong 3 năm
“Đại tiến vọt” (chủ yếu là làm 37,55 triệu người chết đói), Mao lại mắc sai lầm
10 năm Đại cách mạng văn hoá. Muốn không bị thanh toán sau khi chết, không thể
dựa vào Lưu Thiếu Kỳ. Còn Lâm Bưu chỉ là chiếc gậy để đánh đổ Lưu thôi. Mao
chơi con bài “người kế tục” cuối cùng muốn truyền ngôi cho Giang Thanh, rối Mao
Viễn Tân. Chỉ có thể dựa vào vợ và cháu. Đại cách mạng văn hoá là dùng cái “lý
luận tiếp tục cách mạng dưới nền chuyên chính vô sản” cấp tiến nhất để che đậy
thực chất quá độ từ đảng trị sang gia đình trị. Điều này đã được chứng minh bởi
các sử liệu đáng tin cậy do Diêu Văn Nguyên và Trương Ngọc Phượng tiết lộ.
Năm 1938 khi Giang Thanh kết hôn
với Mao Trạch Đông, Bộ Chính trị đã có quyết định cấm Giang Thanh trong 20 năm
không được giữ chức vụ nào trong đảng, không được dính líu đến vấn đề nhân sự
và tham gia sinh hoạt chính trị.
24 năm qua đi, tháng 9-1962, Hội
nghị Trung ương 10 khoá 8 vừa họp, Mao từ rút lui về kinh tế chuyển sang tấn
công về chính trị, miệng niệm chú đấu tranh giai cấp giành lại quyền chủ động
về chính trị. Vừa lúc đó, phu nhân Tổng thống Indonesia Sukarno thăm Trung
Quốc. Theo nghi lễ ngoại giao, Chủ tịch nước Lưu Thiếu Kỳ và phu nhân Vương
Quang Mỹ tiếp đón, báo chí đã đăng in ảnh. Đột nhiên, Mao Trạch Đông quyết định
ông ta phải tiếp bà Sukarno. Thế là trên đầu trang nhất “Nhân dân nhật báo”
ngày 30-9 năm đó nổi bật tấm ảnh Giang Thanh tươi cười bên Mao, khi Mao bắt tay
bà Sukarno. Mao đã khéo léo đứa Giang lên vũ đài chính trị.
Nhiệm vụ đầu tiên Mao trao cho
Giang Thanh là tổ chức viết bài phê phán vớ kịch “Hải Thụy bãi quan” của Ngô
Hàm làm đột phá khẩu cho Đại cách mạng văn hoá. Sau Tết nguyên đán 1965, Giang đi
chuyến xe lửa riêng xuống Thượng Hải. Uỷ viên Bộ Chính trị, Bí thư thứ nhất
Thành uỷ Thượng Hải Kha Khánh Thi vốn là phầ tử tích cực trong “Đại tiến vọt”.
Được biết Mao cần tổ chức viết
bài phê phán Ngô Hàm nhằm tiếp tục thanh toán Bành Đức Hoài, Kha mừng lắm, giới
thiệu với Giang Thanh, Trương Xuân Kiều, Bí thư kiêm Trưởng ban tuyên truyền
Thành uỷ, Trương Xuân Kiều lại giới thiệu một thuộc hạ là Diêu Văn Nguyên. Công
việc này được giữ kín với cả Thường vụ Bộ Chính trị.
Sau Quốc khánh năm 1965. Bành Chân
gặp Mao báo cáo công việc của Tổ cách mạng văn hoá (được thành lập từ tháng
7-1964, phụ trách chỉnh phong và triển khai phê bình học thuật trong giới văn
nghệ, do Bành Chân làm Tổ trưởng, Lục Định Nhất làm Tổ phó, ba thành viên còn
lại: Khang Sinh, Chu Dương, Ngô Lãnh Tây), nhân đó can ngăn Mao đừng phê phán
Ngô Hàm, chuyên gia sử học, Phó Thị trưởng Bắc Kinh, một trí thức được Bành
Chân đánh giá là trung thành với ĐCSTQ, hơn nữa, Ngô Hàm viết tác phẩm đề cao
khí tiết của Hải Thụy chính là hưởng ứng việc Mao đề xướng cán bộ cấp cao học
tập tinh thần Hải Thụy, nói thẳng, nói thật (Hội nghị Trung ương 7 khoá 8 tháng
4-1959). Nhưng Mao bác bỏ ý kiến của Bành Chân.
Sau khi Mao Trạch Đông sửa đến ba
lần, ngày 7-11-1965 bài bình vở kịch lịch sử mới “Hải Thụy bãi quan” ký tên
Diêu Văn Nguyên được đăng trên tờ “Văn Hối” Thượng Hải. Từ Hàng Châu, Mao lặng
lẽ quan sát thái độ của Bắc Kinh đối với Diêu Văn Nguyên, nhưng đến 20-11, các
báo phát hành ở Bắc Kinh vẫn im lặng. Mao chỉ thị cho Giang Thanh in bài của Diêu
Văn Nguyên thành sách nhỏ, phát hành trong cả nước.
Ngày 24, hiệu sách Tân Hoa Thượng
Hải điện khẩn yêu cầu cả nước đặt mua. Cơ quan phát hành sách Bắc Kinh xin ý
kiến Thành uỷ, Bành Chân nói dứt khoát:
- Bắc Kinh một cuốn cũng không
mua. Then chốt là xem chân lý ở phía nào. Trung ương nhiều lần họp, năm uỷ viên
Thường vụ Bộ Chính trị không ai nói phải phê phán Ngô Hàm”.
Hai ngày sau, Bành Chân nhận được
điện thoại của Chu Ân Lai:
- Mao Chủ tịch chỉ thị báo chí ở
Bắc Kinh phải đăng ngay bài của đồng chí Diêu Văn Nguyên, kèm theo lời nhà xuất
bản.
Theo gợi ý của Chu, Bành Chân
triệu tập hội nghị công tác tuyên truyền, quyết định các báo ở Bắc Kinh đăng
lại bài của Diêu Văn Nguyên, nêu rõ đây là thảo luận học thuật. Để bảo vệ Ngô
Hàm, Bành Chân xuống Hàng Châu, hai lần gặp Mao Trạch Đông can gián. Đến lúc
này, Mao vẫn muốn lôi kéo Bành Chân, vì cần một chính khách có trọng lượng tham
gia Đại cách mạng văn hoá. Mao khuyên Bành nên gặp Trương Xuân Kiều, và hẹn gặp
lại Bành tại Thượng Hải vào 26-12, đúng ngày sinh nhật thứ 72 của ông ta. Hôm
ấy, Bành được xếp ngồi đối diện Mao tại bàn tiệc chính. Mao gọi Trương Xuân
Kiều đến ngồi cạnh, giới thiệu Trương là “tú tài đỏ” “nhà lý luận” đã cùng Diêu
Văn Nguyên tổ chức viết bài phê phán Ngô Hàm. Khi Bành nâng cốc chúc thọ, Mao
uống cạn, rồi nói bằng giọng Hồ Nam the thé:
- Đồng chi Bành Chân, tôi cũng
kính ông một cốc, hy vọng ông học tập các đồng chí Thượng Hải, đưa cuộc đấu
tranh phê phán “Hải Thụy bãi quan” vào chiều sâu, đây là cuộc đấu tranh của
giai cấp vô sản chống giai cấp tư sản trong lĩnh vực ý thức hệ, mong ông vượt
qua cửa ải này.
Trở lại Bắc Kinh, Bành Chân tiếp
tục đưa cuộc phê phán “Hải Thụy bãi quan” vào lĩnh vực thảo luận học thuật. Đầu
tháng 2-1966, Tổ cách mạng văn hoá 5 người soạn thảo “Đề cương hội báo” được
Hội nghị thường vụ Bộ Chính trị dưới sự chủ trì của Lưa Thiếu Kỳ chấp nhận,
ngày 8-2, 5 người mang theo bản đề cương lên gặp Mao Trạch Đông. Mao xem xong
nói “không có ý kiến gì”. Do đó, ngày 12-2, Đặng Tiều Bình phê chuẩn cho phân
phát đề cương trên (gọi tắt là Đề cương tháng Hai) tới cấp huyện và trung đoàn
trở lên trong cả nước.
Động thái trên khiến Lưu Thiếu Kỳ
lầm tưởng Mao vẫn công nhận vị trí Trung ương của Bắc Kinh. Lưu liền đề nghị đi
thăm nước ngoài theo kế hoạch đã định, Mao cũng đồng ý, có nghĩa là đối ngoại,
Lưu vẫn đại diện nhà nước Trung Quốc. Thế là Lưu cùng Trần Nghị đi thăm
Pakistan, Afganistan và Myanma từ 22-3 đến 19-4.
Bất ngờ, ngày 30-3, Mao đùng đùng
nổi giận gọi điện chất vấn Chu Ân Lai:
Mao dặn Chu:
- Trước tiên hãy giữ kín, xử lý
thế nào chờ ý kiến tôi”.
Lợi dụng thời cơ Lưu Thiếu Kỳ ở
nước ngoài, với thế sấm vang, chớp giật, Mao Trạch Đông đã đánh đổ Bành Chân và
Lục Định Nhất, vô hiệu hoá Ban Bí thư Trung ương, làm cho Thành uỷ Bắc Kinh và
Ban Tuyên truyền Trung ương tê liệt.
Cuối tháng 3 tại Thượng Hải, Mao
đã gặp Khang Sinh, Nguỵ Văn Bá, Triệu Nghị Mẫn, Giang Thanh, Trương Xuân Kiều,
phê phán Bành Chân, Lục Định Nhất và “Đề cương tháng Hai” với lời lẽ gay gắt
chưa từng thấy:
- “Đề cương tháng Hai” không phân
rõ phải trái, Thành uỷ Bắc Kinh và Ban Tuyên truyền Trung ương bao che kẻ xấu,
không ủng hộ phái “tả”; Bắc Kinh kim châm không vào, giọt nước không lọt, phải
giải tán Thành uỷ; Ban Tuyên truyền Trung ương là điện Diêm vương, phải đánh đổ
Diêm vương, giải phóng tiểu quỷ; Ngô Hàm, Tiệm Bá Tán là học phiệt, được đại
đảng phiệt bên trên bao che; “Thôn na nhà” do Đặng Thác, Ngô Hàm, Liêu Mạt Sa
viết và “Yên Sơn dạ thoại” của Đặng Thác là ngọn cỏ độc lớn chống Đảng, chống
Chủ nghĩa xã hội.
Mao mượn lực lượng của Lâm Bưu để
nâng Giang Thanh trên vũ đài chính trị. Từ 2 đến 20-2-1966, Giang Thanh mời một
số cán bộ phụ trách công tác văn hoá, tuyên truyền thuộc Tổng cục Chính trị tổ
chức 4 cuộc toạ đàm về tình hình văn nghệ trong quân đội. Gọi là toạ đảm, thực
tế là nghe Giang Thanh nói. Bản tổng hợp “những ý kiến cực kỳ quan trọng” của
Giang Thanh trong cuộc toạ đàm này dài khoảng 3.000 chữ, theo lệnh của Mao,
Trần Bá Đạt, Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên sửa chữa, bổ sung, nâng cao, dài
thêm 7.000 chữ nữa. Cuối cùng Mao sửa thêm mấy lần, đặt tên là “Kỷ yếu cuộc toạ
đàm về công tác văn nghệ quân đội do đồng chí Giang Thanh triệu tập theo uỷ
thác của đồng chí Lâm Bưư”.
Mao triệu tập cuộc họp Thường vụ
Bộ Chính trị mở rộng từ 16 đến 24-4 tại Hàng Châu. Ngày 19-4, Lưu Thiếu Kỳ từ
Yangun về đến Côn Minh thì nhận được thông báo đến Hàng Châu dự họp. Sự thật
đặt ra trước mắt Lưu lúc đó là: Bành Chân và Lục Định Nhất đã bị đánh đổ, Thành
uỷ Bắc Kinh và Ban Tuyên truyền Trung ương tê liệt, Tổ Cách mạng văn hoá 5
người bị giải tán, “Thông tri của Ban chấp hành trung ương ĐCSTQ” đốt lên ngọn
lửa Đại cách mạng văn hoá đã định hình, Tổ Cách mạng văn hoá mới đã được thành
lập với 13 thành viên, gồm Tổ trưởng Trần Bá Đạt, cố vấn Khang Sinh, Tổ phó thứ
nhất Giang Thanh, Tổ phó Vương Nhiệm Trọng, Lưu Chí Kiên, Trương Xuân Kiều…
Nhân vật trung tâm trong Tổ Cách mạng văn hoá trung ương là Giang Thanh. Để
toàn đảng hiểu rõ điều này, một thông tri mang danh nghĩa Ban chấp hành trung
ương ngày 30-8-1966 viết:
“Đồng chí Trần Bá Đạt do ốm đau
được Trung ương cho nghỉ ngơi. Trong thời gian đồng chí Trần Bá Đạt nghỉ ốm
hoặc đi công tác, đồng chí Giang Thanh làm Quyền Tổ trưởng”.
Bá Đạt là anh đồ gàn, khi có mặt
cũng nghe theo Giang Thanh thôi. Khang Sinh từ lâu đã là cố vấn riêng của Giang
Thanh, về sau qua mấy lần đào thải, Giang Thanh đã đuổi hết những người không
vừa ý, chỉ còn lại Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên, Vương Lực, Quan Phong,
Thích Bản Vũ. Thế là hình thành “Đảng Hoàng hậu” của Giang Thanh. Cái Tổ Cách
mạng văn hoá trung ương này ban đầu cũng không làm người ta chú ý lắm, nhưng về
sau nó đã thay thế cả Ban Bí thư và Bộ Chính trị, trở thành cốt lõi chủ thể
trạng “Bộ Tư lệnh vô sản” của Mao Trạch Đông, Ban chấp hành trung ương ĐCSTQ
trở thành “Cửa hàng Mao-Giang”, Giang Thanh leo lên đỉnh cao quyền lực.
Chương 23
La Thụy Khanh chơi
với hổ, bị hổ vồ
Ngày 3-1-1965, tại Quốc hội Trung
Quốc khoá 3, Lưu Thiếu Kỳ lại được bầu làm Chủ tịch nước. Khi ấy tuy đã quyết
tâm lật đổ Lưu, nhưng Mao không cản trở Lưu tái cử, bởi ông ta thấy mình đang ở
vào thiểu số trong Đảng, chưa lật nổi đối thủ. Mao đang tìm kiếm lực lượng mới,
phương thức đấu tranh mới.
Theo hiến pháp, Chủ tịch nước
đồng thời là Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng. Trong danh sách Phó Chủ tịch Hội
đồng Quốc phòng khoá này do Lưu đề nghị có thêm Tổng Tham mưu trưởng La Thụy
Khanh. Tuy đây chỉ là chức vụ danh dự, không có thực quyền, nhưng sự đề bạt này
có nghĩa là La đã đứng vào hàng ngũ các nguyên soái. Về sau trong một lần phát
biểu công khai, Lưu nói La Thụy Khanh sẽ kế tục chức Bộ trưởng Quốc phòng,
khiến Mao và Lâm Bưu cảnh giác.
Ngày 22-4, Lâm Bưu một mình triệu
kiến Mao Trạch Đông, tố cáo Lưu Thiếu Kỳ đang nắm quân quyền, đã lôi kéo được
La Thụy Khanh. Hai người bàn bạc quyết định cử thêm Dương Thành Vũ làm Phó Bí
thư trưởng Quân uỷ Trung ương, kiêm Phó Tổng tham mưu trưởng thứ nhất, có thể
trực tiếp báo cáo thỉnh thị Trung ương, trực tiếp liên hệ với các Đại quân khu,
các quân binh chủng. Sự phân quyền này là bước thứ nhất Mao, Lâm không tin cậy
La Thụy Khanh.
Tháng 5, La Thụy Khanh chủ trì
hội nghị tác chiến tại Bắc Kinh. Những người dự hội nghị hy vọng được Mao tiếp,
nhưng Mao đang ở miền Nam. La kiến nghị các uỷ viên Thường vụ Bộ chính trị có
mặt tại Bắc Kinh tiếp, Lâm Bưu đồng ý. Buổi tiếp diễn ra vào 19-5, do Lưu Thiếu
Kỳ chủ trì, nghe 3 Tổ trưởng báo cáo, đương nhiên các báo cáo đều do La thẩm
định. Lâm Bưu lúc đầu nói không thể đến dự vì lý do sức khỏe, nhưng rồi ông ta
lại đột nhiên có mặt, và khi buổi tiếp sắp kết thúc, lại đột ngột đứng dậy nói
một thôi dài, bác bỏ ý kiến của ba vị tổ trưởng kia. Cuối tháng 5, những người
tham gia hội nghị yêu cầu Tổng tham mưu trưởng phát biểu tổng kết. Lâm Bưu nói
đề nghị này không thoả đáng, vì “hội nghị tác chiến chỉ có thể lấy ý kiến của
Chủ tịch, các uỷ viên Thường vụ Bộ chính trị và văn kiện hội nghị làm kết luận,
không cho phép bất cứ ai phát biểu dưới danh nghĩa tổng kết”. La Thụy Khanh
hiểu đây là bước thứ hai nghiêm trọng hơn của Lâm Bưu: công khai hạ thấp vai
trò Tổng tham mưu trưởng.
Vui mừng được Lưu Thiếu Kỳ, Chu
Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Hạ Long và các nhà lãnh đạo khác trong Quân uỷ Trung
ương tin cậy, La Thụy Khanh không nhận ra mối nguy hiểm đang bao bọc quanh
mình. Diệp Quần vẫn đang thu thập những tài liệu chống La, nhất là từ phía Hải
quân.
Tối 26-11-1965, Giang Thanh gặp
La Thụy Khanh, yêu cầu giúp Giang tổ chức cuộc toạ đàm về tình hình văn nghệ
trong quân đội, cấp cho Giang quân phục, và cho đăng lại bài của Diêu Văn
Nguyên phê “Hải Thụy bãi quan”, nhưng ông chỉ đáp ứng yêu cầu thứ 3, khiến
Giang rất tức giận, về kể lại với chồng. Qua việc La không cấp quân phục cho
Giang Thanh vì bà ta không có quân tịch, Mao càng thấy ông là người có tính
nguyên tắc rất mạnh, vốn là phẩm chất ưu tú của người cộng sản. Nhưng trong
cuộc đấu tranh với Lưu Thiếu Kỳ, Mao không cần những người quân tử ngay thắng, mà cần những kẻ láu lỉnh lựa gió chèo
thuyền. Trong cuộc đấu tranh lớn sắp tới, không thể lôi kéo nổi một người
ngay thẳng như thế ủng hộ mình, mà nếu quân đội chia rẽ, Lâm Bưu một phái, La
Thụy Khanh một phái, có thể làm hỏng toàn cục bố trí chiến lược của Mao. Thế là
Mao quyết định hy sinh người vệ sĩ một dạ trung thành này.
Ngày 30-11, Diệp Quần bí mật đáp
máy bay riêng từ Tô Châu tới Hàng Châu xin gặp Mao Trạch Đông, lúc đó đang ở
biệt thự Uông Trang. 5 giờ sáng 1-12, Mao cho gọi Diệp vào gặp gấp Mao xem thư
Lâm Bưu, nhận các tài liệu do Diệp chuyển, rồi nghe bà ta báo cáo trong 5 giờ
liền. Nội dung và tình tiết cụ thể cuộc gặp gỡ này mãi mãi là một bí mật, bởi
chỉ có hai người bên nhau suốt 5 giờ đó. Rồi Mao bảo Diệp không nên nấn ná ở
lại Hàng Châu. Ông ta từ Uông Đông Hưng dùng đoàn xe lửa riêng của mình đưa
Diệp trở lại Tô Châu, và đón Lâm Bưu đến.
Cuộc hội kiến Mao-Lâm đêm 1-12
mang đậm sắc thái một âm mưu. Mao muốn lật đổ Lưu Thiếu Kỳ và Bành Chân, dặn
Lâm Bưu “nắm chắc quyền chỉ huy quân đội, không để rơi vào tay kẻ khác, phải
đảm bảo cuộc đấu tranh trong lĩnh vực tư tưởng văn hoá diễn ra bình thường”.
Lâm Bưu thúc giục Mao lật đổ La Thụy Khanh:
- Không giải quyết vấn đề La Thụy
Khanh, quân đội có thể sẽ chia rẽ. Tôi không thể đảm bảo người này biết nghe
lời.
Mao khen Lâm tiến bộ, hy vọng Lâm
“một lần nữa đọc báo cáo như tại Đại hội 7.000 người, nói rõ sự cần thiết phải
phát động Đại cách mạng văn hoá”.
Từ 8 đến 15-12-1965, Hội nghị
Thường vụ Bộ Chính trị mở rộng họp tại Thượng Hải. Ngoài 7 uỷ viên Thường vụ Bộ
chính trị, các uỷ viên Bộ Chính trị và Ban Bí thư, tổng cộng 38 người có mặt.
Một số người phụ trách cơ quan hữu quan ở trung ương và tướng lĩnh cao cấp dự
thính. Mao bảo Lâm Bưu chủ trì Hội nghị.
Điều bất ngờ là Diệp Quần đăng
đàn tố cáo La Thụy Khanh âm mưu cướp quyền lãnh đạo quân đội, ép Lâm Bưu nhường
ghế bộ trưởng. Diệp đã bước lên vũ đài chính trị, khởi đầu bằng việc vu cáo,
hãm hại La.
Hội nghị ra quyết định tước hết
các chức vụ của La Thụy Khanh: Bí thư Trung ương Đảng, Phó thủ tướng, Tổng tham
mưu trưởng. Khi Thường vụ Bộ chính trị biểu quyết, Lưu Thiếu Kỳ, Trần Vân, Đặng
Tiểu Bình bỏ phiếu chống. Khi Bộ Chính trị biểu quyết, Bành Chân, Lưu Bá Thừa
bỏ phiếu chống, Lưu Thiếu Kỳ, Trần Vân, Đặng Tiểu Bình, Hạ Long, Lục Định Nhất,
Lý Phú Xuân, Đàm Chấn Lâm bỏ phiếu trắng.
Là “bị cáo”, nhưng La Thụy Khanh
không được có mặt tại Hội nghị và bào chữa cho mình. Đang đi kiểm tra biên giới
Tây Nam thì nhận được thông tri hội nghị họp, La cùng vợ đáp máy bay về đến
Thượng Hải liền bị giam lỏng ngay. La nổi giận đùng đùng, lòng đầy căm phẫn,
xin gặp Mao không được, xin gặp Lâm Bưu không xong. Ngày 17-12-1965. La về đến
Bắc Kinh, đóng cửa suy nghĩ. Từ 4-3-1966, Quân uỷ Trung ương lập Tổ chuyên án
thẩm tra, phê đấu La Thụy Khanh. Ngày 18, La tức quá nhảy lầu tự sát, nhưng chỉ
bị gãy chân.
Tân Tử Lăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét